Đêm nay Tô Tịch Nguyệt mơ một đêm loạn thất bát tao, trong chốc lát mơ thấy sau khi sống lại hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, kỳ thật nàng còn ở trong cái hắc ám nhỏ hẹp kia. Trong chốc lát lại mơ thấy Hắc động chỉ là một giấc mộng, trước kia tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mộng, mà bây giờ mới là hiện thực. Đến cuối cùng Tô Tịch Nguyệt chính mình cũng không phân biệt được cái nào là hiện thực.
Mơ cả đêm so với không ngủ còn mệt hơn, Tô Tịch Nguyệt lại tỉnh lại, đã qua canh giờ.
Tiểu Ti bưng chậu nước vào phòng, thấy Tô Tịch Nguyệt tỉnh, vội vàng cười nói: "Quận chúa ngài tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu. "
Tiểu Ti buông chậu nước xuống, liền tới vén màn che.
"Giờ Thìn đã qua rồi, thế nào cũng không gọi ta. " - Tô Tịch Nguyệt Khởi mang giày.
"Đây không phải là hiếm hoi sao? Ngài cũng không phải mỗi ngày thức khuya, ngày hôm qua mệt mỏi như vậy, lại ngủ muộn như vậy, nô tỳ sao nỡ đánh thức ngài. " - Tiểu Ti đi vào tủ quần áo tìm một bộ váy lưu tiên màu lam: "Rất nhiều xiêm y mới của ngài đều được đưa đến Thành vương phủ, chờ của hồi môn trở về chúng ta lại thay quần áo mới, hôm nay người sẽ mặc cái này trước. "
Thấy nàng còn nhớ của hồi môn, Tô Tịch Nguyệt dở khóc dở cười: "Chuyện của hồi môn không cần lo lắng, ngược lại hôm qua ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi để ở trong lòng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi nghỉ, ngươi quay về nhà một chuyến. "
Bên cạnh Trần Nhi không có người , một mình nàng thủy chung không thể yên tâm.
"Quận chúa bên cạnh ngài không phải không có người hầu hạ. " - Quận chúa không thích nhiều người, cho nên bên cạnh chỉ có một mình nàng hầu hạ.
Tô Tịch Nguyệt liếc nàng một cái: "Quốc công phủ nhiều nha hoàn sai vặt như vậy ngươi còn sợ không có người hầu hạ ta, yên tâm trở về đi, một ngày hai ngày cũng không chậm trễ cái gì. "
Tiểu Ti suy nghĩ một chút nói: "Nô tỳ kia buổi chiều trở về, buổi tối ở nhà một đêm, sáng mai sẽ trở lại ."
Tô Tịch Nguyệt tự nhiên không có ý kiến: "Tốt nhất là mang theo đệ đệ ngươi . "
" Vâng. " - Tiểu Ti cười đáp.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Tiểu Ti lại hầu hạ Tô Tịch Nguyệt dùng bữa sáng.
Mới vừa ăn hai miếng, liền có một tiểu nha hoàn chạy tới, hướng về phía Tiểu Ti vẫy vẫy tay.
Tiểu Ti đi ra ngoài, tiểu nha hoàn kia thì thầm vài câu với nàng, liền lại chạy đi.
Tiểu nha hoàn tên là Tiểu Thiền là đồng hương của Tiểu Ti, ở chính sảnh hầu hạ nước trà, nàng cùng Tiểu Thiền quan hệ tốt, ở chính sảnh nghe được tin tức gì, sẽ chạy tới nói cho Tiểu Ti.
Tiểu Ti hưng phấn chạy vào, không đợi Tô Tịch Nguyệt hỏi, liền vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Quận chúa, Điền gia đến từ hôn. "
Tô Tịch Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, Điền gia đến từ hôn? Đây chính là chuyện kiếp trước không có.
"Là vì chuyện của Tô Mạn Vân? "
Tiểu Ti khinh thường bĩu môi: "Hơn phân nửa là vậy , ai bảo Nhị tiểu thư không biết xấu hổ như vậy, quyến rũ Thành vương không nói, còn có thể dùng quỷ kế gì vào ngày quận chúa đại hôn, cũng may quận chúa ngài thông minh, tránh được một kiếp. Đại thiếu gia có một muội muội phẩm hạnh ác liệt như vậy, Vậy Điền gia còn có thể đem nữ nhi gả tới đây sao? "
Tô Tịch Nguyệt sững sờ, kiếp trước Tô Mạn Vân vào Thành vương phủ làm thϊếp, Điền gia này cũng không đến từ hôn, lần này chỉ sợ là sự tình nháo lớn, thanh danh Tô Mạn Vân không dễ nghe, ảnh hưởng đến Tô Thuần Phong. Nếu thật sự là như vậy, vậy Diêu thị sẽ khóc chết.
Điền đại nhân này tuy rằng chỉ có lục phẩm, nhưng rốt cuộc là nhà quan lại, Điền Thư Thư kia còn là đích nữ, phối hợp với Tô Thuần Phong chính là gả thấp.
Tô Thuần Phong là long phượng thai ca ca của Tô Mạn Vân, lúc trước lão thái thái liền dùng hôn sự của hai huynh muội này tìm nàng nói, dỗ nàng đi cầu phụ thân cho hai huynh muội này vào phủ.
Bất quá tuy rằng bọn họ vào phủ, nhưng bởi vì thân phận xấu hổ, cho nên hôn sự cũng không dễ nói. Nhất là Tô Thuần Phong là con trai ngoại thất, ngay cả thứ tử cũng không tính , dù sao phụ thân còn chưa đồng ý để cho bọn họ lên tộc phổ. Thân phận xấu hổ như vậy, lão thái thái lúc trước đã tốn không ít công sức, mới nói cho hắn một cửa hôn sự coi như không tồi.
Nếu thật sự là bởi vì chuyện của Tô Mạn Vân, khuấy nhiễu hôn sự của Tô Thuần Phong, không biết Diêu thị cùng Tô Mạn Vân có hối hận hay không?
Tô Tịch Nguyệt đang nghĩ, nha hoàn liền đến bẩm báo: "Quận chúa, Đan ma ma cầu kiến. "
" Để cho tiến vào. "
" Vâng. " - Nha hoàn đáp, khom người rời khỏi, không bao lâu liền mang theo Đan ma ma tiến vào.
"Lão nô tham kiến quận chúa. " - Đan ma ma lần này ngược lại có lễ, cũng không dám nhiều lời, khom người bẩm báo: "Lão phu nhân mời Quận chúa đi chính sảnh một chuyến. "
Tô Tịch Nguyệt nhíu mày, Điền gia đến từ hôn, tìm nàng đi làm cái gì?