Tô Mạn Vân kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khó hiểu nói: "Tiểu Ti sao ngươi gọi ta là quận chúa? Tỷ tỷ rõ ràng vẫn còn ở trên xe ngựa. "
Những sơn tặc kia vốn định bắt người, vừa nghe lời này lập tức nhìn về phía xe ngựa.
Tiểu Ti trong lòng sốt ruột, nhưng nghĩ đến lời Quận chúa nhà mình nói với nàng, lập tức cường trang trấn định phụ họa: "A, đúng đúng, Quận chúa ở trên xe ngựa, vị kia mới là Quận chúa của chúng ta, các ngươi mau đi bắt nàng đi ! "
Tiểu Ti nói xong còn xoay người hướng về phía Tô Mạn Vân "nhỏ giọng" nói một câu: "Quận chúa, ngài thật sự là quá thông minh. "
Tô Mạn Vân tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Ti , còn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng những sơn tặc kia đã không cho nàng cơ hội, trực tiếp tiến lên khiêng người bỏ chạy.
Thấy kế hoạch thành công, trong lòng Tiểu Ti tận lực vui vẻ, trên mặt lại tràn đầy lo lắng: "Quận chúa! Quận chúa! Các ngươi dám trói Quận chúa của chúng ta, Tướng quân của chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. "
" Tất cả đều mang đi! " - Thủ lĩnh sơn tặc ra lệnh một tiếng, Tiểu Ti cũng bị bắt lên xe ngựa mang đi.
Tiểu Ti đáng thương nhìn xe ngựa càng ngày càng xa. Ô.ô..ô.. Quận chúa, ngài nhất định phải dẫn người đến cứu nô tỳ a!
Thấy đội xa ngựa đã đi xa dần, Tô Tịch Nguyệt lúc này mới xuống xe ngựa.
Nhìn hai xa phu ngã nằm trong vũng máu Tô Tịch Nguyệt một chút cũng không có sự đồng cảm nào.
Kiếp trước nếu không phải bọn họ thông đồng với Tô Mạn Vân làm sao nàng lại bị lặng yên không một tiếng động đưa ra khỏi thành, còn gặp phải chuyện như vậy khiến thanh danh bị hủy hoại. Bất quá Tô Mạn Vân này cũng thật là ác độc, lợi dụng đám sơn tặc kia để gϊếŧ người diệt khẩu!
Nơi này quá nguy hiểm không nên ở lại lâu, Tô Tịch Nguyệt sẽ không lái xe ngựa, lại không thể tháo ngựa ra nên chỉ có thể đi bộ.
Trời đã tối, Tô Tịch Nguyệt cũng không dám đi quan đạo này, sợ những sơn tặc kia hồi phục lại đuổi theo nàng, cho nên trở mình đi vào rừng rậm.Nàng nhớ có một lối tắt từ khu rừng này đến thành phủ.
Không biết đi bao lâu, chân của Tô Tịch Nguyệt giống như là bị người rót chì, cảm giác đi không nổi, nhưng nàng lại không dám dừng lại.
"Kieng..kieng! "
Đột nhiên, trong sơn cốc có tiếng động lạ, làm cho Tô Tịch Nguyệt trong lòng cả kinh.
Nàng vội vàng trốn ở phía sau cây đại thụ, nhìn xuống phía dưới sơn cốc, thấy một đám hắc y nhân đang đuổi gϊếŧ một nam nhân.
Nam nhân hành động thập phần bất tiện tựa như bị thương rất nghiêm trọng, bất quá mặc dù khó cử động như vậy nam nhân vẫn rất nhanh gϊếŧ sạch tất cả hắc y nhân.
Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy kinh hãi, vừa muốn lặng yên không một tiếng động rời đi, lại nghe nam nhân kia một tiếng quát lớn.
"Ai! "
Một trận gió lạnh thổi qua, cổ Tô Tịch Nguyệt liền bị người ta bóp chặt.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt gần trong gang tấc kia, Tô Tịch Nguyệt đều quên nguy hiểm của chính mình.
Đó là hắn!...