Vừa đến Bạch Hạc Uyển, quản gia Trung bá liền tiến lên: "Quận chúa, ngài đã trở lại, Quốc công gia cùng Đại tướng quân đang chờ ngài. "
" Chờ ta ở bên ngoài. " - Tô Tịch Nguyệt nghiêng đầu phân phó Tiểu Ti .
"Vâng. " - Tiểu Ti đáp ứng, quy củ đợi ở bên ngoài.
Trung bá vén rèm, mời Tô Tịch Nguyệt vào phòng.
Trong phòng, Tô Duệ ngồi ở ghế chính, Tô Trường Thanh ngồi ở hạ thủ, hai người đều là vẻ mặt sầu não.
Trong mắt Tô Tịch Nguyệt hiện lên một tia áy náy, tiến lên hành lễ: "Tổ phụ, phụ thân. "
Tô Duệ đưa tay đỡ Tô Tịch Nguyệt dậy: "Phụ thân ngươi đều nói với ta, nha đầu ngươi là chịu ủy khuất."
Tô Trường Thanh cũng tự trách: "Phụ thân không biết Mạn Vân đã sớm cùng Thành vương có đầu đuôi, càng không biết nàng lại tính kế với ngươi như vậy, phụ thân sớm biết như vậy tuyệt đối sẽ không đón bọn họ vào phủ. "
Cho dù hôm nay Tô Mạn Vân đem tất cả mọi chuyện đều đẩy lên người Xuân Đào, nhưng hắn biết việc này chính là Tô Mạn Vân làm, nếu không lấy năng lực của Xuân Đào, căn bản không làm được chuyện như vậy.
Nhìn Tô Trường Thanh vẻ mặt áy náy, Tô Tịch Nguyệt có chút không đành lòng.
Kỳ thật lúc trước phụ thân vẫn không chịu đón bọn Diêu thị vào phủ, là tổ mẫu mỗi ngày tai nhắc tới trước mặt nàng nhắc tới ba mẹ con Diêu thị này tốt cỡ nào, lại đáng thương cỡ nào, nàng mới có thể khuyên phụ thân đem bọn họ đón vào trong phủ, lại không ngờ đón được ba ác lang, đem toàn bộ Tô quốc công phủ bọn họ đều gây họa.
"Phụ thân không cần tự trách mình, là Tô Mạn Vân nàng che dấu quá tốt, ta cũng là mới thấy rõ bộ mặt thật của nàng. "
" Nguyệt nhi, ngươi yên tâm, chuyện Mạn Vân hại ngươi, phụ thân nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích. " - Tô Trường Thanh trầm mặt cam đoan nói.
Tô Tịch Nguyệt lắc lắc đầu: "Việc này nếu Hoàng Thượng đã xuất mã, vậy chính là kết luận. Nhị muội muội hiện giờ mang cốt nhục của Thành vương, Hoàng Thượng càng trực tiếp cho nàng vào Thành vương phủ, nàng hiện tại đã xem như người của Thành vương phủ, phụ thân liền không nên phạt nàng nữa. Việc này liền dừng lại ở đây, bất quá nếu sau này nàng có dám tính kế cùng ta, ta cũng sẽ không tha cho nàng. "
Tô Trường Thanh cau mày, vẫn không muốn dễ dàng buông tha Tô Mạn Vân như vậy.
Ngược lại Tô Duệ đồng ý gật gật đầu: "Việc này liền làm theo lời Nguyệt Nhi đi. "
Việc này từ chỗ Hoàng Thượng qua tay, đích xác không nên truy cứu nữa.
Tô Trường Thanh nhéo nhéo nắm tay, không lên tiếng.
Tô Duệ lại nhìn về phía Tô Tịch Nguyệt: "Ngươi và Ngự Vương...",
"Ta và Ngự Vương là ngẫu nhiên gặp nhau. " - Tô Tịch Nguyệt đem chuyện tối hôm qua nàng ở trong rừng rậm gặp được Phượng Khanh Tuyệt, cầu hắn xuất thủ tương trợ đại khái nói một lần: "Ngự vương nguyện ý xuất thủ tương trợ cũng là bởi vì ta biết y thuật, hắn hy vọng ta có thể trị liệu chân hắn, cho nên mới giúp ta."
Tô Duệ nhướng mày, không tin lắm: "Phải không? Hắn ngay cả thánh chỉ của tiên hoàng cũng nỡ lấy ra đổi lấy tứ hôn của các ngươi, chỉ vì để cho ngươi chữa trị chân hắn? "