Chương 28: Hôn Môi

"Thật sự là ngươi! " - Phượng Dụ Thành càng là thất vọng trừng mắt nhìn Tô Mạn Vân.

Tô Mạn Vân không hiểu vì sao ngước mắt lên, ủy khuất đến cực điểm: "Vương gia không tin thần nữ như vậy sao? Thần nữ thật sự không biết! "

" Xuân Đào, dĩ nhiên là ngươi? " - Tô Mạn Vân không thể tin nhìn về phía Xuân Đào.

Xuân Đào nóng nảy, liều mạng lắc lắc đầu: "Không phải nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng chưa từng làm."

Xuân Đào nói xong lại trừng mắt nhìn hai sơn tặc kia: "Nếu các ngươi nói người nọ che mặt, cái này làm sao chứng minh chính là ta nha! "

" Nghe âm thanh nói chuyện là biết chính là ngươi ! " - Xuân Đào không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, sơn tặc liền càng xác nhận.

Một tên sơn tặc khác chỉ vào tay phải của Xuân Đào: "Đúng vậy, chính là nàng, trên tay nàng còn có nốt ruồi, chính là nàng cho chúng ta một ngàn lượng bạc! "

Xuân Đào nghe vậy trong nháy mắt kinh hoảng dùng ống tay áo che tay lại, cả người lại sụp đổ như bùn nhão ngồi xuống đất.

Thấy Xuân Đào đại thế đã biến mất, ánh mắt Tô Mạn Vân trong nháy mắt sắc bén: "Xuân Đào, ngươi thế nhưng cõng ta làm ra chuyện như vậy, ngươi thật làm ta thất vọng. "

Xuân Đào kinh hoảng há mồm muốn biện giải, nhưng một câu cũng không nói nên lời.



Phượng Dận Phương nhíu mày nhìn Tô Mạn Vân: "Nói như vậy hết thảy đều là chủ ý của thị nữ này, không phải ngươi sai khiến nàng sao? "

Tô Mạn Vân vội vàng trừng mắt nhìn Xuân Đào: "Ngươi còn không mau nói rốt cuộc vì sao phải dùng độc kế như vậy với đại tỷ tỷ, lại vì sao lại hãm hại ta bất nghĩa như vậy, ngươi từ nhỏ đã ở bên cạnh ta hầu hạ, ta đối xử với ngươi không tệ a! "

Xuân Đào nghe hiểu Tô Mạn Vân đang ám chỉ cùng cảnh cáo, tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Là nô tỳ, hết thảy đều là nô tỳ làm, nô tỳ là ái mộ Thành vương điện hạ, cho nên mới bày ra kế sách như vậy muốn hủy hôn sự của Quận chúa, nhưng lại không nghĩ tới bọn họ làm việc lại ngu xuẩn như vậy, lại trói nhầm thành tiểu thư, nô tỳ tính toán tỷ mỉ thiết nghĩ làm hại Quận chúa thành công , lại không nghĩ liền đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên người tiểu thư. Tuỏng sẽ không có người ngoài hoài nghi nô tỳ, lại không nghĩ tới thất bại trong gang tấc."

Phượng Dụ Thành hồ nghi nhìn Xuân Đào, híp mắt hỏi: "Ngươi làm sao để bổn vương đi qua bên kia? "

Con ngươi Xuân Đào chợt lóe, bối rối rũ mắt: "Nô tỳ. Nô tỳ tìm người đi vương phủ truyền lời. "

" Thực sự là ngươi ! " - Phượng Dụ Thành vốn còn chưa quá tin tưởng nghe nói như vậy một chút liền tin những lời này.

Thấy Phượng Dụ Thành tin tưởng Xuân Đào, Tô Mạn Vân yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại giận dữ nhìn Xuân Đào: "Ngươi sao lại ngốc như vậy a, ngươi có thể hại ta thảm. "

" Nô tỳ xin lỗi Tiểu thư ! " - Xuân Đào nhìn Tô Mạn Vân khóc rống lên.

Tô Tịch Nguyệt mặt âm trầm như nước nhìn đôi chủ tớ này diễn hí kịch.