" Hoàng Thượng, thần nữ cái gì cũng không biết, tất cả đều là các nàng hãm hại thần nữ, thần nữ căn bản chưa từng tìm qua sơn tặc gì, càng không có muốn bắt cóc tỷ tỷ, nếu thật sự là thần nữ làm, vậy thần nữ làm sao có thể tự mình hại mình chứ. " - Tô Mạn Vân sống chết không nhận chuyện sơn tặc.
Tô Tịch Nguyệt hừ lạnh: "Đó là bởi vì Tiểu Ti hướng về phía ngươi gọi Quận chúa, những sơn tặc kia cho rằng ngươi là Quận chúa, cho nên mới có thể bắt ngươi đi. "
Tô Mạn Vân liều mạng lắc đầu, lê hoa vũ đái kéo ống tay áo Tô Tịch Nguyệt: "Ta thật sự cái gì cũng không biết, cái gì sơn tặc, cái gì hãm hại, ta cái gì cũng không biết, tỷ tỷ, tỷ tin ta. "
Tô Tịch Nguyệt lạnh lùng vung tay Tô Mạn Vân ra, ngước mắt nhìn về phía Phượng Dụ Thành: "Thần nữ nhớ sáng nay Thành vương bắt hai sơn tặc đi, là ai mời bọn họ, để cho bọn họ đều làm việc gì, tin tưởng vừa hỏi liền biết. Không bằng Thành vương gọi hai sơn tặc kia tới hỏi một chút? ”
Phượng Dụ Thành không có lập tức đáp ứng, mà là thẳng tắp nhìn về phía Tô Mạn Vân.
Tô Mạn Vân đáy lòng hoảng hốt, trên mặt lại là vẻ ủy khuất: "Vương gia, thần nữ thật sự chưa từng tìm qua sơn tặc gì, Vương gia nhất định phải tin tưởng thần nữ a. "
Phượng Dụ Thành đã nhìn thấu chân tướng, lại cũng không muốn ở trước mặt mọi người vạch trần tội ác của nàng ta.
Ngược lại Phượng Khanh Tuyệt hừ lạnh một tiếng: "Miệng nói vô dụng, tìm sơn tặc đến hỏi. "
Phượng Dận Phượng nhìn về phía Phượng Dụ Thành: "Lão Tam, ngươi chính là bắt được sơn tặc kia? "
Sắc mặt Phượng Dụ Thành có chút khó coi: "Lúc ấy rất loạn, nhi thần ngược lại bắt được vài người, bất quá có phải sơn tặc hay không thần không rõ ."
Tô Trường Thanh vội vàng khom người: "Hoàng thượng, chuyện sơn tặc liên quan đến sự trong sạch và an nguy của hai nữ nhi thần, phải điều tra rõ ràng. "
Phượng Dận Phượng ánh mắt thâm sâu đảo mắt nhìn Tô Mạn Vân: "Mang người đến."
Phượng Dụ Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể để cho thị vệ đi xuống dẫn người lên.
Từ đầu đến cuối, Tô Mạn Vân đều cúi đầu, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, tựa hồ một chút cũng không khẩn trương.
Một lát sau, hai tên sơn tặc được đưa lên. Hai người này làm sao thấy qua tư thế như vậy, khi bị xách đến trước mặt Phượng Dận Phượng đã xụi lơ thành bùn.
Hai người run rẩy nằm trên mặt đất: "Tham... Tham kiến Hoàng thượng. "
Phượng Dận Phượng nghiêm túc mở miệng: "Các ngươi có biết mình phạm tội gì không? "
Thanh âm uy nghiêm kia lại làm cho hai người sợ hãi run rẩy, không dám trả lời, lại không dám không đáp: "Chúng ta... Chúng ta ....bắt cóc.... Quận chúa Tô quốc công phủ kia, sáng nay còn muốn đi vào phòng kia khi dễ Quận chúa...bất quá sáng nay chúng ta đi qua bên đó thì bên trong có người. " - Sơn tặc nói xong còn run rẩy ngẩng đầu lên, liếc trộm Phượng Dụ Thành một cái.
Phượng Dụ Thành trong nháy mắt nghĩ đến tình cảnh sáng nay, nhất thời tức giận đối với hai sơn tặc kia chính là hung hăng đạp một cước: "Nói, là ai sai các ngươi làm như vậy! "
Hai người cũng không dám kêu đau, khẩn trương nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Xuân Đào: "Nữ nhân kia bịt mặt, bất quá nhìn thân hình hình như là nàng. "
Lời này của sơn tặc vừa nói ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Xuân Đào và Tô Mạn Vân.