Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tái Sinh Tôi Muốn Hoàng Thúc Của Chồng Cũ Cướp Hôn

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã sớm đoán được, Phượng Khanh Tuyệt giương roi ngựa, lần thứ phi nước rút đi.

Nguyệt Ảnh thấy thế, vội vàng đuổi theo hô to: "Nghe nói Tô đại tướng quân cũng bị chiếu nhập cung. "

Nghe được Nguyệt Ảnh nhắc nhở, thân thể Tô Tịch Nguyệt bất thình run rẩy.

Cảm giác được Tô Tịch Nguyệt biến hóa, Phượng Khanh tuyệt nhướng mày: "Sợ?"

Tô Tịch Nguyệt hít sâu một hơi: "Tổ phụ cùng phụ thân chiến công hiển hách, vì Đại Chu lập được công lao hãn mã, hắn sẽ không dễ dàng động đến Tô quốc công phủ. "

" Hừ! " - Nghe nàng ngây thơ nói, Phượng Khanh Tuyệt trực tiếp trào phúng hừ một tiếng.

Tô Tịch Nguyệt ngước mắt nghiêm túc nhìn hắn: "Hơn nữa Vương gia sẽ giúp ta không phải sao? Ta không sợ. "

Phượng Khanh Tuyệt vẫn là "Hừ" một tiếng, bất quá lần này ý tứ cũng là hoàn toàn bất đồng.

Tô Tịch Nguyệt bị bộ dáng cao ngạo của hắn chọc cười.

Tuy rằng, người này nóng nảy, bá đạo, lại kiêu ngạo , bất quá hắn lại có thể làm cho nàng cảm giác an toàn .

Phượng Khanh Tuyệt mang theo Tô Tịch Nguyệt đến cửa cung, Nguyệt Dạ đã đẩy xe lăn chờ.

Phượng Khanh Tuyệt xuống ngựa, liền ngồi lên xe lăn.

Ba người cùng nhau đi ngự thư phòng.

"Tham kiến Ngự Vương điện hạ, nô đi vào bẩm báo. " - Tiểu thái giám canh giữ bên ngoài Ngự thư phòng thấy Phượng Khanh Tuyệt tới, vội vàng tiến lên hành lễ, lại vội vàng tiến vào Ngự thư phòng.



Rất nhanh, tiểu thái giám liền đi ra, mang theo ba người vào điện.

"Tô Tịch Nguyệt, ngươi là tiện nhân, ngươi còn dám tới! "- Tô Tịch Nguyệt vừa mới bước vào ngự thư phòng, liền có một cái tát hướng nàng tát tới.

Tô Tịch Nguyệt theo bản năng nghiêng mặt, lại nghe "Ba" một tiếng giòn vang, cái tát kia không rơi xuống trên mặt nàng, ngược lại bị Phượng Khanh Tuyệt nắm ở lòng bàn tay.

Phượng Khanh Tuyệt gắt gao nắm tay Phượng Dụ Thành, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Như thế nào? Ngươi đây là không để hoàng thúc này tồn tại trong mắt sao? ”

Phượng Dụ Thành vốn nhìn thấy con ngươi đỏ như máu của Phượng Khanh Tuyệt có chút phát hoảng, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay Phượng Khanh Tuyệt cướp hôn của hắn, liền nổi giận: "Tô Tịch Nguyệt là vương phi của bổn vương, bổn vương giáo huấn Vương phi của mình còn cần hoàng thúc quản sao? "

Một câu "Vương phi của bổn vương" làm cho con ngươi Phượng Khanh Tuyệt càng thêm đỏ lên: "Nàng là nữ nhân của bổn vương! "

" Nàng..." - Phượng Dụ Thành tức giận không thể nói lên lời, còn muốn nói chuyện nữa, lại nghe Tô Trường Thanh lạnh lùng nói: "Nữ nhi của thần thì tự thần biết dạy, không dám làm phiền Thành vương điện hạ động thủ. "

Phượng Dụ Thành lúc này mới nhớ tới Tô Trường Thanh còn ở chỗ này, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ảo não.

"Lão tam, không được vô lễ với hoàng thúc ngươi. " - Phượng Dận Vy ở bên trong xem kịch trong chốc lát rốt cục mở miệng.

Tô Tịch Nguyệt ngước mắt lên, liền thấy Hoàng đế Đại Nghiệp đang phê duyệt tấu chương, trước mặt hắn quỳ chính là Tô Mạn Vân.

Đối với ấn tượng công công kiếp trước này, Tô Tịch Nguyệt chỉ có ba chữ: Tiếu diện hổ.

Tựa hồ hắn cho tới bây giờ đều là đối với người cười tủm tỉm, bất quá vị này thủ đoạn tuyệt đối cao.

Phượng Khanh Tuyệt một chân này bị phế chính là hắn làm hỏng, bằng không ngôi vị hoàng đế đại chu này chỉ sợ sẽ không tới phiên hắn.

Phượng Dụ Thành phẫn nộ hất tay Phượng Khanh Tuyệt ra, liền trở lại trước bàn cáo trạng: "Phụ hoàng, là hắn cướp vương phi của nhi thần trước, hắn ngay cả cháu gái cũng không buông tha, căn bản không xứng làm trưởng bối nhi thần. "
« Chương TrướcChương Tiếp »