Chương 10

Ngự vương phủ.

"Vương gia! "- Thị vệ Nguyệt Ảnh nhìn thấy Phượng Khanh Tuyệt cơ thể trọng thương trở về, trong nháy mắt hoảng sợ: "Sao lại bị thương nặng như vậy? Người đó lại phái sát thủ ám sát ngài sao? . "

Nguyệt Ảnh vừa nói vừa tức giận nói: "Quá đáng, Vương gia ngài bây giờ đã như vậy, chẳng lẽ còn có thể tranh với hắn cái gì sao, vì sao hắn còn không chịu buông tha ngài? "

Nguyệt Ảnh vừa nói xong, đã bị Phượng Khanh Tuyệt liếc mắt một cái: "Bổn vương có bộ dáng gì? "

"Ôi~" - Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn đôi chân bị thương sắp tàn phế của Phượng Khanh Tuyệt, vội vàng chuyển đề tài: "Thuộc hạ là nói người nọ khinh người quá đáng! "

Phượng Khanh Tuyệt khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần bổn vương không chết, đối với hắn đều là uy hϊếp lớn nhất, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho bổn vương. "

Nguyệt Ảnh có chút lo lắng nói: "Hay là chúng ta mượn cơ hội đi tìm thần y đi ra ngoài tránh một chút? "

" Tạm thời không thể đi ra ngoài! " - Phượng Khanh Tuyệt nghĩ đến cái gì, lại nhìn Nguyệt Ảnh nói : "Đi tìm nữ nhân. "

" Nữ nhân ? " - Nguyệt Ảnh vẻ mặt ngốc trệ, Vương gia nhà mình không phải luôn luôn không gần nữ sắc sao? Sao hôm nay không có bị thương ở đầu mà lại muốn tìm nữ nhân như vậy?

" Mau đi! " - Thấy hắn bất động, Phượng Khanh tuyệt đối tức giận.

"Vâng vâng. " - Nguyệt Ảnh vội vàng đáp, chỉ chốc lát sau liền đưa một tiểu nha hoàn vào phòng.

Ngay khi Nguyệt Ảnh cho rằng Vương gia nhà hắn rốt cục thông suốt, tiểu nha hoàn kia đã bị thô bạo ném ra.



Oanh! - Tiểu nha hoàn trực tiếp ngã xuống đất, ngất đi.

Nguyệt Ảnh cũng là vẻ mặt ngốc trệ. Chuyện gì xảy ra vậy , lúc này mới đi vào được vài hơi thở, như thế nào đã bị ném ra ngoài.

"Vương gia..." - Nguyệt Ảnh mới mở miệng, thanh âm nóng nảy liền truyền ra. Nguyệt Ảnh lập tức khiêng người lên, nhanh nhẹn mang đi. Vương gia tính tình nóng nảy, hắn cũng không thể trêu vào!

Trong phòng, Phượng Khanh Tuyệt ngồi thở hổn hển, thống khổ hai tay ôm đầu.

Phượng Khanh Tuyệt lần đầu tiên biết, thì ra không phải nữ nhân nào cũng đều thơm, rốt cục xác nhận không phải mỗi hương vị nữ nhân nào đều có thể áp chế tâm tình nóng nảy của hắn.

......

Sáng hôm sau.

Tô Tịch Nguyệt liền bị Hỉ Bà kéo dậy rửa mặt chải đầu, Hỉ bà một bên thay Tô Tịch Nguyệt rửa mặt, một bên nói những lời lấy lòng: "Mặt Quận chúa thật mềm mại, không cần xoắn mặt cũng giống như một quả trứng gà lột vỏ trắng noãn, mềm mại. "

Tô Tịch Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành tuyệt đẹp của mình trong gương, hơi có chút ngây người.

Thanh lãnh cao nhã, di thế độc lập, tựa như Bạch Tuyết Liên trên đỉnh thiên sơn, không riêng gì dung mạo giống, tính tình cũng giống, quá cao ngạo, đây có lẽ chính là nguyên nhân Phượng Dụ Thành không thích nàng đi.

Không giống Tô Mạn Vân, bộ dạng quyến rũ, lại biết làm nũng, nàng ta mới là loại khiến cho nam nhân thích!

Ngay lúc Tô Tịch Nguyệt ngây người, Tiểu Ti tiến vào bên tai nàng nhỏ giọng bẩm báo một câu: "Quận chúa, Xuân Đào cầu kiến. "