Chương 1: Tái Sinh

YO...YO..YO...

Đế giày thật dày giẫm lên mặt đất ẩm ướt, phát ra âm thanh như vậy làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.

Góc tối nhất của địa cung này được tạo tác thành một cái Hắc Xa cực lớn, chờ đèn dầu được nâng lên tới gần mới thấy rõ cái đầu ở giữa Hắc Xa. Mái tóc rối bời, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, vết thương trên đỉnh đầu đã thối rữa tới nỗi xuất hiện mấy con giòi làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình muốn nôn ọe !

Tô Mạn Vân nhìn đôi giày bẩn thỉu, ánh mắt âm u quét về phía nữ nhân trong Hắc Xa : "Tô Tịch Nguyệt, ngươi có biết bổn cung có bao nhiêu chán ghét khi nhìn thấy ngươi không? "

Cái đầu kia chậm rãi nâng lên, trên mặt bị che hơn phân nửa chỉ còn lại hai lỗ thủng lớn kết vảy máu màu đen, làm cho khuôn mặt vốn thanh nhã nhìn dị thường dữ tợn.

" Như nhau. "- Thanh âm thô kệch khô khàn cũng tràn ngập ghét bỏ cùng chán ghét.

Vừa nhìn tới bộ dáng cao ngạo của Tô Tịch Nguyệt, Tô Mạn Vân trong nháy mắt liền nổi giận: "Tô Tịch Nguyệt, ngươi còn có cái gì đáng cao ngạo, sắp chết tới nơi rồi mà không biết còn dám cao ngạo nói chuyện với bổn cung như vậy. "



Tô Mạn Vân không thích bộ dạng tự cho mình rất quyền quý , ngạo nghễ này. Khi nàng vẫn còn là một tiểu thϊếp ngoại thất bị người ta phỉ báng, Tô Tịch Nguyệt cũng đã nhìn nàng với ánh mắt cao ngạo như từ trên cao mà nhìn xuống như vậy. Nàng ở quốc công phủ luôn phải khúm núm quỳ gối để lấy lòng mọi người, còn Tô Tịch Nguyệt lại vẫn cao cao tại thượng như vậy. Hiện giờ, Tô Tịch Nguyệt đã là tù nhân, còn nàng đã cướp đi ngôi vị hoàng hậu của Tô Tịch Nguyệt, cướp phu quân của nàng ta , cướp hết thảy vinh quang thuộc về nàng ta . Nhìn Tô tịch Nguyệt cũng đã thành bộ dáng quỷ quái này, vậy nàng ta dựa vào cái gì mà còn kiêu ngạo như vậy!

Tô Tịch Nguyệt khinh thường cười lạnh: "Ta hiện tại còn sợ chết sao? Trước mặt ta ngươi còn muốn bày ra cái gì? ".

Trái tim của Tổ phụ, da trên người Trần nhi, hai tay của Ngoại tổ mẫu cùng với đầu của Cữu phụ... Tất cả những người thân yêu của nàng đã bị ả độc phụ Tô Mạn Vân gϊếŧ chết ! - Chết ! Đối với nàng mà nói ngược lại là một loại giải thoát!

Tô Mạn Vân chính là một bụng khó chịu bộ dáng của Tô Tịch Nguyệt tỏ ra cái gì cũng không để ý.

Tô Mạn Vân nắm lấy thứ gì đó bên cạnh, máu vẫn còn đang chảy đầm đìa kéo đến trước mặt Tô Tịch Nguyệt: "Tô Tịch Nguyệt, bổn cung lần này tới còn mang lễ vật cho ngươi đây - thân thể Tô Trường Thanh ngươi thấy thích sao? "

Thanh âm âm lãnh của Tô Mạn Vân như độc xà chui vào trong tai Tô Tịch Nguyệt, mùi máu tươi phô thiên địa cái rốt cục cũng làm cho Tô Tịch Nguyệt không trấn định được nữa, nàng vội vàng muốn nhìn thấy đó là cái gì nhưng cũng là cái gì cũng không nhìn thấy.

"Tô Mạn Vân, ngươi là độc phụ, ngươi sẽ không được chết tử tế dễ dàng ! " - Bi thương thật lớn rốt cục làm cho Tô Tịch Nguyệt rơi xuống một hàng huyết lệ.