Chương 90: Tại sao không có phản ứng?

Kiều Ninh, người đang trốn trong nhà vệ sịn và nhìn trộm, thực sự tò mò về cách Trần Hạo Hiên sẽ xoay sở như thế nào trước một người phụ nữ khảo thân trước mặt.

Nếu là đàn ông bình thường, có lẽ sẽ không thể nhịn được nữa và mê đắm Lý Phàm.

"Tôi sẽ gọi bảo vệ đến."

"Nếu quá xấu hổ khi bị lôi đi, cô vẫn nên mặc quần áo vào." Tất cả lời nói của anh đều vô cùng thờ ơ.

Anh chưa từng một khắc nài cũng nhìn thấy cô ta trong phòng của mình và Kiều Ninh cả.

Lý Phàm nghĩ rằng anh không đủ chủ động để làm chuyện đó với mình nên đã lên kế hoạch tiếp tục tấn công.

Cô ta không tin rằng vẫn có những người đàn ông có thể nhẫn nhịn như vậy trước cô ta.

Dù không phải là mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cô ta vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình.

Lý Phàm chủ động vồ lấy Trần Hạo Hiên, cố gắng đầu anh xuống giường.

Trần Hạo Hiên kịp thời né sang một bên bà kết quả...cô ta ngã suồng sã xuống sàn nhà.

"Có vẻ như cô không để tâm tới lời cảnh báo của tôi thì phải. Vậy thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn." Trần Hạo Hiên vẫn thờ ơ nói.

Tuy nhiên, sự thờ ơ này khác với những lần trước.

Ở lần trước, vẫn còn một chút sự lãnh đạm trước đó, khiến cho cô ta còn có đường rút lui.

Tuy nhiên, lần này, giọng điệu của ạn cực kỳ lạnh lùng, như thể mắc phải băng vậy.

Trần Hạo Hiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Nghiễn. Cuộc gọi đã được kết nối nhanh chóng trong vài giây tới.

"Boss, mới sáng sớm, anh gọi có chuyện gì không?" Giọng điệu anh ta có chút cáu kỉnh, nhưng cũng không dám quá lộ liễu.

Suy cho cùng, người trước mặt là sếp của mình, anh vẫn phải học cách che giấu cảm xúc của mình, nếu không...chẳng may chọc tức boss, anh có thể có nguy cơ bị đày sang Châu Phi thực hiện nhiệm vụ.

"Lý Phàm."

Trần Hạo Hiên dừng lại, rồi tiếp tục nói:

"Đóng băng."

Bạch Nghiễn nghĩ rằng hôm nay sếp mình đã xảy ra chuyện gì sao mà lại nói tên một người phụ nữ.

Kết quả là từ "đóng băng" được nói tiếp.

Sếp, anh có thể nói xong một câu không?

Điều này thực sự rất dễ khiến anh hiểu nhầm!

"Vâng."

Bạch Nghiễn cũng biết Lý Phàm là ai, cô gái ngã xuống nước mà anh ta đã cứu ngày hôm qua.

Cô ta cũng là nghệ sĩ của công ty trực thuộc tập đoàn Trần thị, cô ta cũng có chút nổi tiếng với hình tượng thanh thuần, thuần khiết nhưng anh cảm thấy cô ta hơi đạo đức giả.

Tuy nhiên, Bạch Nghiễn vẫn tò mò về lý do tại sao anh lại muốn đóng băng một nữ nghệ sĩ.

Vì phu nhân?

Nó dường như không thể nói.

Bạch Nghiễn rất muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại. Một số điều tốt hơn nên biết hoặc không biết.

Rốt rốt, sự tò mò đôi khi sẽ gϊếŧ chết mình.

"Boss, còn gì căn dặn nữa không?"

Trần Hạo Hiên không nói gì tiếp. Bạch Nghiễn cũng biết rõ rằng anh không có yêu cầu gì nữa nên đã cúp máy.

Nếu Trần Hạo Hiên đích thân ra lệnh cấm, mà cô ta vẫn muốn phát triển trong giới giải trí, trừ khi anh mở miệng dỡ bỏ lệnh cấm.

Lý Phàm cũng không ngờ rằng mình sẽ không quyến rũ fdyeojc Trần, ngược lại còn bị đóng băng hoạt động.

"Cốc cốc cốc-"

Lúc này, bảo vẹ an ninh tới.

Trần Hạo Hiên ra mở cửa và nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đang thở hổn hển.

"Chủ tịch Trần, anh có cần giúp gì không?"

"Đưa cô ta đi. Ném cô ta đến đồn cảnh sát!" Anh chỉ vào Lý Phàm trong phòng và nói.

Nghe vậy, nhân viên bảo vệ nhìn về hướng Trần Hạo Hiên chỉ.

Cả hai đã nhìn thấy Lý Phàm trong trạng thái không có một mảnh vải che thân. Mắt bọn họ sáng lên ngay lập tức. Máu mũi của cả hai không tự chủ được chảy ra.

"Ném cô ta đến đồn cảnh sát." Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, Trần Hạo Hiên lập lại lời vừa nói.

Nghe thấy giọng nói của anh, hai nhân viên bảo vệ định thần lại. Một nhân viên an ninh vội vàng bước vào phòng và lôi cô ta ra ngoài.

Sau một lúc chờ đợi, Kiều Ninh đi ra khỏi nhà vệ sinh sau khi xác nhận rằng không còn ai ở bên ngoài nữa.

"Chồng à, anh thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào." Kiều Ninh không khỏi thở dài.

Người ta đã chủ động nhau thế mà anh không có phản ứng gì cả. Cô tự hỏi liệu chỗ nào đó của anh không ổn không.

"Chỉ là một bông hoa dại. Anh có em như vậy rồi còn ai lọt vào mắt được nữa."

Nghe đến đây, Kiều Ninh nhất thời không biết nói gì.

"Hắt xì-" Cô đột nhiên buồn hắt xì.

Vì vừa nãy chảy máu mũi nên cô lấy giấy vệ sinh kẹp vào mũi để cầm máu.

Không có sự cản trở của nó, máu mũi lại bắt đầu chảy ra.

"Em đã làm gì." Trần Hạo Hiên cau mày dữ dội.

Anh vội vàng đưa cô vào phòng tắm, lau cho cô rồi lại nhét khăn giấy vào mũi cô.

"Nhìn thấy cảnh này em có chút phấn khích, không kiểm soát được bản thân nên bị chảy máu mũi."

Chảy máu mũi này không phải muốn chảy máu là được! Chủ yếu là do vóc dáng của Lý Phàm thực sự quá nóng bỏng.

Kiều Ninh đột nhiên nhớ ra rằng cô vừa mới bị thân hình bốc lửa của Lý Phàm làm cho chảy máu múi, tự nhiên cô có chút tò mò không biết Trần Hạo Hiên đã chống cự lại điều đó như thế nào.

"Nói...anh tại sao không có phản ứng?" Cô thực sự rất tò mò.

Rốt cuộc, cô là một người phụ nữ khi nhìn thấy cảnh tượng đó còn chảy máu mũi, nhưng anh thì lại không phản ứng gì cả.

"Phải có phản ứng mới được sao?" Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.