Lý Nhan bắt gặp biểu cảm cong môi vừa thoáng qua của Tào Mộc Tử, cô lập tức cảm thấy hơi khó chịu, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tại sao không thể làm như vậy? Mẹ ta có ly hôn hay không cũng kiếm được tiền như nhau !"
Tào Mộc Tử rất là ngoài ý muốn khi thấy Lý Nhan phản ứng như vậy.
Trước đây khi hai người nói chuyện này, Lý Nhan không phải như vậy, thậm chí có lúc còn đồng ý.
Điều này khiến cô không thể không nhìn Lý Nhan một cách cẩn thận.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy cô gái trước mặt mình đã thay đổi so với mấy hôm trước gặp nhau rất nhiều.
Bộ dáng vẫn mập mạp như vậy, nhưng quanh người lại có thêm một ít khí chất trầm ổn, ánh mắt cũng không còn ngây thơ nữa.
Cô nhanh chóng dịu giọng lại, "Nhan Nhan, tôi đương nhiên biết cô của tôi rất có khả năng kiếm tiền, đây không phải chỉ là hai chúng ta nói chuyện phiếm sao? Được rồi, chuyện này không nói nữa, Nhậm Tử Hiên nghỉ hè mới về quê , hắn hôm nay đến quán ta gội đầu sau đó còn hỏi về ngươi. Không bằng tối nay chúng ta ra ngoài chơi đi đi ăn đi hát các kiểu nhé v.v...
Nghe được Nhậm Tử Hiên tên này, Lý Nhan biểu tình hơi hơi đổi đổi.
Cô ấy muốn cảm ơn Chúa vì đã cho phép cô ấy được tái sinh vào thời điểm mà cô ấy chưa yêu Nhậm Tử Hiên.
"Thật sao? Bất quá tối nay ta không rảnh, lát nữa phải đi của hàng mẹ ta phụ giúp a."
"Có cần thiết không , của hàng mẹ ngươi ba bốn người bán hàng cũng không cần ngươi a . Cùng chúng ta đi chơi đi ."
Tào Mộc Tử kinh ngạc, nếu là trước đây, chỉ cần cùng Nhậm Tử Hiên
có một nhóm, là không thể nào Lý Nhan không đi, và hầu như lần nào cô cũng bỏ tiền ra đãi khách.
Lý Nhan thái độ rất kiên định, "Các ngươi cùng nhau đi, ta đã nhận lời mẫu thân sẽ đến giúp."
Tào Mộc Tử nắm lấy Lý Nhan cánh tay, bắt đầu làm nũng, hi vọng có thể thuyết phục nàng, "Đi, đi,sau này nếu như ngươi đi thủ phủ tỉnh tìm việc làm, chúng ta không thể đi chơi cùng nhau nữa !"
Lý Nhan không bị lay chuyển, "Ta thực sự không muốn đi, các ngươi đi đi"
Tào Mộc Tử thấy rằng đã nghiền ngẫm hồi lâu, nhưng Lý Nhan cũng không đồng ý, nàng cho rằng là mình vừa chọc giận cô, cho nên mới chán nản bỏ đi.
Ngồi ở trên sô pha, Lý Nhan không khỏi nhớ tới kiếp trước.
Cô và Nhậm Tử Hiên là bạn học cấp ba, sau đó cả hai đều được nhận vào đại học.
Tuy nhiên, cô ấy đã không thể hiện tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận vào một trường cao đẳng cơ sở ở thủ phủ của tỉnh, trong khi Nhậm Tử Hiên được nhận vào đại học ở thủ đô.
Khi còn đi học, Nhậm Tử Hiên
rất cao to đẹp trai lại còn trắng nõn,thích chơi bóng và còn học giỏi, vì vậy anh ấy rất nổi tiếng với các cô gái.
Cô gái nào mà không yêu mùa xuân
Lý Nhan cũng đã từng phải lòng anh.
Nhưng bởi vì cha mẹ ly hôn, hơn nữa nàng hơi béo, cho dù trong nhà không thiếu tiền, cơm ăn áo mặc, nàng cũng tự ti không dám thổ lộ cùng người khác.
Sau đó, Nhậm Tử Hiên và hoa khôi từ lớp bên cạnh đã có quan hệ tình cảm với nhau.
Cô đành buông bỏ đoạn tình cảm này.
Cô chưa bao giờ mơ rằng sau khi tốt nghiệp đi làm, cô sẽ được Nhậm Tử Hiên theo đuổi ở 1 buổi gặp mặt tại quê.
Hai người nhanh chóng nói về mối quan hệ đường dài giữa thủ đô và tỉnh lỵ.
Vì mối quan hệ này, Lý Nhan sau đó thậm chí còn nghĩ đến việc đến thủ đô để phát triển.
Thật đáng tiếc nàng còn chưa kịp hành động thì phát hiện ra hắn ta bắt cá hai tay.
Dù thích một người đến mấy, cô ấy cũng không thể chịu đựng được điều này nên dứt khoát chia tay.
Sau đó, Lý Nhan xem xét lại mối quan hệ của mình và nhận ra rằng cô ấy thực sự ngu ngốc.
Lấy số tiền mẹ đưa, chăm sóc cho Nhậm Tử Hiên thậm chí không mua đồ tốt cho mình mà để tiền cho hắn ta mua điện thoại, máy tính v.v..
Cho nên, hiện tại may mắn trùng sinh, nàng làm sao có thể lại ngu xuẩn,nàng liền nhìn Nhậm Tử Hiên liếc mắt một cái cũng không muốn.
Vì đã nói với Tào Mộc Tử rằng sẽ giúp việc ở nhà hàng, Lý Nhan chỉ đơn giản là búi tóc thành quả bóng, thay một bộ quần áo vừa mắt và đi xuống lầu.
Đứng ở nhà mình dưới lầu, Lý Nhan nhìn bầu trời so với nhiều năm sau càng xanh hơn, nàng thật sự cảm động một hồi, sau đó sải bước đi hướng tiểu khu bên ngoài.
Thực tế, quán ăn của gia đình cô cách nơi ở không quá xa, chỉ vài phút đi bộ.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, thời tiết miền Bắc cũng rất nóng.
Nhưng bây giờ ánh nắng đã ôn hòa hơn nhiều, ít nhất cũng không đến nỗi thiêu đốt thân thể mọi người.
Lý Nhan vừa đi vừa chậm rãi nhìn phong cảnh và cửa hàng hai bên đường.
Đột nhiên, một cửa hàng thu hút sự chú ý của Lý Nhan ...