Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ta Mang Thai Con Của Vị Thần Minh Cuối Cùng

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu ấy không nghĩ nhiều dù sao phòng vệ sinh nam nữ đối diện nhau, bồn rửa tay và kính nửa người lại thuộc khu vực công cộng, ở chỗ này gặp được Tiểu Lang cũng không có gì kì lạ.

Vẻ mặt Trần Tông Nghĩa có hơi cứng ngắc, trong khoảng thời gian ngắn không thể cười được chỉ kéo khóe môi ậm ừ cho qua, căn bản không chú ý người đứng ở phía sau mình gương mặt xiêu vẹo.

Tiếp đó cậu ấy thất thần quay lại tầng dưới, muốn nói một tiếng với Lương Kiệt rồi rời đi, dù sao bữa tiệc sinh nhật này cũng do hắn tổ chức, bản thân không chào hỏi đã rời đi rất ngông cuồng rất không có lịch sự, này không phù hợp với phong cách làm việc của cậu ấy.

Đợi đến khi xuống tầng rồi cậu ấy mới phát hiện không thấy Lương Kiệt đâu, Trần Tông Nghĩa tùy tiện kéo một người hỏi một câu, ai biết người đó nói chuyện kì quái cười hị hị trêu chọc: "Cậu tìm cậu ta làm gì, không chừng cậu ta đang hút thuốc ở tầng trên sau khi làm chuyện sướиɠ xong đấy."

Người đó chính là Ngưu Dương Bình ánh mắt thèm thuồng Tiêu Lang.

Sau khi Trần Tông Nghĩa nghe thấy lời hắn vẻ mặt tan vỡ, Lương Kiệt, chơi gái, tiếng nhai, Tiểu Lang, ăn người.

Hóa ra không phải quỷ quấy phá, mẹ nó là người quen gây án.

Trần Tông Nghĩa bị dọa đến sắp mất đi năng lực tổ chức, sau khi hít thở sâu mấy cái cậu ấy quyết định lên lầu tìm Lương Kiệt, đương nhiên trước khi đi vì để bảo đảm an toàn gọi một cuộc điện thoại cho bạn chơi từ bé đến tiếp ứng.

Do đầu óc không bình tĩnh nên điện thoại cũng không cầm đi, vừa vặn Lương Kiệt tỉnh dậy đang kêu ma gọi quỷ trong phòng vệ sinh, tay hắn mất đi tri giác bị dọa không hề nhẹ.

"Tớ nghi ngờ sâu sắc Vương Phổ Vinh không phải mất tích, cậu ta chính là...không còn nữa!" Trán Trần Tông Nghĩa đổ mồ hôi.

Còn may dù năng lực biểu đạt của cậu ấy rất tệ nhưng Tống Thừa và Lâm Tử Lâu vẫn nghe hiểu, Vương Phổ Vinh chắc đã chết rồi.

Nhưng Tống Thừa lại cảm thấy, thay vì nói không còn nữa thực ra nên nói là bị thứ kia ăn rồi.

Trần Tông Nghĩa chửi thề một câu, lúc cậu ấy và Lương Kiệt nói với nhau mấy câu thì đã phát hiện có vấn đề, họ vậy mà chẳng hề biết gì về cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, trừ biết ả tên Tiểu Lang, thậm chí đến từ đâu nhà chỗ nào toàn bộ đều không rõ.

Lương Kiệt hồi tưởng lại trên trán toàn là mồ hôi lạnh, Tiểu Lang tự mình tìm đến cửa, ả nói Vương Phổ Vinh không cần ả nữa, một người rất đáng thương rất cô đơn muốn để Lương Kiệt thu nhận ả mấy ngày.

"Thứ này do Vương Phổ Vinh giới thiệu cho Lương Kiệt, lúc đó chúng tớ chỉ nghĩ nhanh chóng tìm người hỏi rõ, kết quả sau khi gọi điện thoại thì chị của Vương Phổ Vinh nghe máy."

Trần Tông Nghĩa không ngừng liếc nhìn tình huống bên chỗ Tiểu Lang, mấy câu ghép thành một câu nói: "Chị cậu ta nói với tụi tớ Vương Phổ Vinh đã mất tích mấy ngày rồi, chỉ nói mấy ngày trước khi em trai mình mất tích, luôn nói trong phòng có người đang nhìn chằm chằm cậu ta!"

Vương Phổ Vinh cả đêm ngủ không được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại hắn luôn cảm thấy trong bóng tối có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm hắn, bên tai còn nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ và âm thanh nuốt nước miếng, rất khủng bố.

Nhưng hắn không tìm thấy người kia, lật tung một lượt trong nhà lại đổi vô số phòng và khách sạn, vẫn không có tác dụng, thứ đó theo như hình với bóng.

Vương Phổ Vinh biến mất trong phòng mình, buổi sáng mẹ hắn đi lên gọi hắn, vừa mở cửa ra bị mùi máu tanh phả vào mặt, phòng rất loạn giường nệm dính đầy máu, nhưng trên sàn lại rất sạch gì chẳng hề lưu lại cái gì.

Tống Thừa nghe vậy bỗng mở miệng hỏi: "Trong nhà vệ sinh cũng không có máu?"

Trần Tông Nghĩa sững sờ: "Không, không có, nếu có máu Lương Kiệt có thể trực tiếp ngất xỉu! Tớ an ủi cậu ấy tay chỉ tạm thời không có tri giác..."

Tống Thừa gật đầu, tiếp đó nói ra một câu khiến người nghẹt thở.

"Máu bị thứ đó liếʍ sạch." Âm thanh chậc chậc trong nhà vệ sinh còn có sàn nhà sạch sẽ trong nhà Vương Phổ Vinh, đều từng bị thứ đó liếʍ.

Lâm Tử Lâu: "...Khẩu vị tốt ghê."

Trần Tông Nghĩa: "....Fuck!"

"Cậu làm gì phải nói cho tớ biết, thật sự buồn nôn hết sức." Trần Tông Nghĩa vẻ mặt ghét bỏ, cậu ấy bỗng nhiên tựa như nhớ ra thứ gì đó thay đổi đề tài câu chuyện.

"Đợi đã, nếu Thừa Thừa không nhìn sai thứ đó thật sự là quái vật sói, nó ăn Vương Phổ Vinh rồi...tại sao không ăn Lương Kiệt chỉ gặm ngón tay?"

Chị của Vương Phổ Vinh còn khóc cầu xin họ gặp được em trai, nhất định phải thông báo cho cô.

Nghĩa đến cái này Trần Tông Nghĩa có chút xót xa lại sinh ra mấy phần ngậm ngùi, tám chín phần Vương Phổ Thông không thể quay về được nữa.

"Đúng đấy, tại sao nó không ăn Lương Kiệt?" Lâm Tử Lâu cũng vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Tống Thừa xoay đầu liếc nhìn quái vật hình sói cả người sắp dán lên người Lương Kiệt, dựa theo kinh nghiệm hồi trước của bản thân do dự mở miệng nói:

"Nguyên nhân nó chưa ăn Lương Kiệt có thể rất đơn giản..."

"Nó ăn no rồi." Trước đây nó thế nhưng ăn hết cả một người.

Vương Phổ Vinh.

Trần Tông Nghĩa vẻ mặt ngưng trọng, Lâm Tự Lâu kéo khóe môi nở một nụ cười rất miễn cưỡng: "Vậy nó gặm ngón tay giống như tớ thích chân gà ngâm giấm ớt, ăn vặt cho đỡ thèm?"

Tống Thừa vừa muốn mở miệng tán thành, bỗng không hiểu sao trong đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, giống như phòng học cấp ba ồn ào trong khoảng khắc nào đó bỗng yên tĩnh kì lạ.

Lúc này âm thanh khàn khàn thô ráp quái dị vang lên: "Tao đói rồi."

Tống Thừa thay đổi sắc mặt ngẩng đầu nhìn qua, quái vật đói đến đỏ mắt ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Kiệt mềm nhũn sắp ngã lên sàn, chảy nước miếng.

Nó vội vã không nhịn được nữa nói: "Tao đói rồi tao đói rồi...."

Âm thanh bén nhọn như móng tay cào qua tấm tôn chói tai, tất cả mọi người sợ hãi nhìn một màn này, da mặt Tiêu Lang đang lồi lên động đậy méo mó, giống như có thứ gì đó sắp phá vỡ mà đi ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »