Đại sảnh rộng lớn sáng sủa được bố trí thành màu hồng mà nữ sinh yêu thích, khắp nơi đều dán dải lụa màu đồ án chim hồng hạc và bong bóng bay, trên bàn ăn bày bánh kem phô mai quyến rũ, bít tết và trái cây sớm đã được người hưởng dụng, dao nĩa lộn xộn sai vị trí.
Rất dễ thấy, tiệc sinh nhật này được tổ chức cho một nữ sinh.
Hiện tại Tống Thừa còn chưa kịp đi tìm Trần Tông Nghĩa bạn chơi từ bé của mình, đã bị một màn quá mức chói mắt dọa sững sờ đứng tại chỗ.
Mấy nam nữ trẻ tuổi trang điểm rất sành điệu kia, đang vây quanh quái vật và đưa bàn tay đến dưới cái miệng to như chậu máu của nó.
Tống Thừa nhìn thấy rõ trong miệng quái vật kia đang chảy nước miếng, ánh mắt tham lam nán lại ngón tay trên đôi tay da mềm thịt mềm.
Lâm Tử Lâu chọc chọc thắt lưng cứng ngắc của Tống Thừa, thanh âm hơi run rẩy: "Thừa Thừa, rốt cuộc cậu nhìn thấy cái gì rồi, nhanh chóng nói đi, tớ rất hoảng sợ."
Cậu ta không giống Tống Thừa có thể nhìn thấy nguyên hình của thứ kia, trong mắt cậu ta chỉ có mấy người đang tụ tập với nhau, vây quanh một cô gái tướng mạo xinh đẹp, đang nhìn chỉ tay.
Tống Thừa vẻ mặt phức tạp động đậy vành môi, không chắc chắn lắm nói: "Hình như...là chủng loại động vật nào đó, động vật ăn thịt cỡ lớn."
Cậu không biết phải hình dung cảnh tượng trước mắt thế nào, thứ đó mặc váy hoa nhí màu tím trộn lẫn trong đám người, có một gương mặt dữ tợn, mắt lé miệng rộng cong, trên xương hàm thuôn dài lồi lên một lớp da mỏng như cục u, dường như sắp nổ tung.
Tống Thừa thấy dáng dấp thứ đó đứng như con người, chân sau có lực chống đỡ cả thân thể to lớn đầy cơ bắp, móng vuốt thô to rắn chắc nhưng động tác sờ nhận rất nhanh nhẹn, cảm giác kinh dị lặng lẽ tập kích trái tim.
Đến khi cậu thoáng thấy cái đuôi thô dài tự nhiên rủ xuống giữa hai chân sau, vẻ mặt thay đổi.
Sói, không phải con người, đuôi chó sẽ không kéo dài trên đất.
Sau khi Lâm Tử Lâu nghe thấy lời của Tống Thừa, hít thở không thông.
Giữa bị quỷ ăn và bị súc vật ăn rốt cuộc cái nào càng khiến lòng người hoảng sợ hơn? Lâm Tử Lâu có xung động muốn co cẳng chạy.
Cậu ta không thấy cảnh tượng cụ thể, cho nên trong đầu chỉ toàn các loại tình cảnh khủng bố đẫm máu, do không rõ tình hình nên cảm giác sợ hãi càng trầm trọng thêm.
Một giọng nữ cao sáng vang lên, đánh vỡ nét mặt sắp cứng lại trên mặt hai người.
"Hai người là bạn của đàn anh Trần hả? Tống Thừa và Lâm Tử Lâu phải không? Em tên là Lưu Giai Kì đàn em của Trần Tông Nghĩa." Một nữ sinh mặc đồ hiphop tết tóc tươi cười xán lạn chạy qua.
Lúc này Lâm Tử Lâu mới nhớ ra mình và Tống Thừa tại sao đến đây, tiến lên trước nhanh chóng đánh giá xung quanh: "Đúng đúng, tụi anh đến tìm Tông Nghĩa, bạn học này em có nhìn thấy cậu ta đâu không?"
Nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Trần Tông Nghĩa, trong đại sảnh không nhỏ này, cậu ta chỉ thấy bạn cùng phòng của bạn chơi từ bé của mình đang đứng trong góc, tán tỉnh với một cô gái tóc uốn gợn sóng.
"Đàn anh Trần hả?" Nữ sinh nhanh chóng tìm một vòng trong đại sảnh nhưng cũng không nhìn thấy Trần Tông Nghĩa, có hơi nghi ngờ nói: "Kì lạ, em vừa rồi còn nhìn thấy ảnh, ảnh nói ảnh uống nhiều rượu trái cây, đi vệ sinh xong sẽ quay về chơi tiếp."
"Mọi người đang chơi gì thế." Bỗng nhiên một thanh âm có hơi lạnh lẽo vang lên, Tống Thừa không biết đã lặng lẽ đi đến từ lúc nào.
Lưu Giai Kì nghe tiếng xoay đầu qua, nhìn thấy thanh niên thoáng chốc bị cái đẹp làm choáng váng.
Người đó có tướng mạo cực đẹp, lông mày ánh mắt đong đầy tình cảm nhưng lại có một tia kiêu ngạo điên cuồng trời sinh.
Cho dù cậu đứng ở nơi không xa không gần, tựa như tùng bách lần đầu gặp tuyết bạc xa cách lại kiềm chế, vẫn như cũ khiến người muốn đến gần, muốn có được.
Sau khoảng khắc sững sờ ngây ngốc cuối cùng Lưu Giai Kì đã phản ứng lại, mặt cô có hơi đỏ lên ánh mắt trốn tránh nói: "A, cái đó, cái đó trước đó chúng tôi đang chơi cờ tỷ phú trên bàn cờ..."
Tống Thừa nghe xong hơi cau mày, nếu đám Trần Tông Nghĩa không có chơi thứ không nên chơi, vậy làm sao lại dẫn dụ thứ kia đến?
Phải biết ma quỷ xoay quanh người, nhất định có mưu đồ, nhưng cũng cần phải có nguyên nhân.
"Vốn dĩ tụi em muốn đợi đàn anh về chơi trò gϊếŧ người sói, nhưng sau đó lần lượt lại chơi mấy trò khác nữa." Lưu Giai Kì chỉ các bạn trong sảnh giới thiệu nói:
"Người không đủ nên tụi em không chơi được, ồ đúng bạn mà đàn anh Trần dẫn đến biết xem chỉ tay, các anh muốn qua đó chơi một lát không?"
"Nếu hai anh không vội, có thể ở đây vừa chơi vừa đợi. Dù sao cũng tạm thời không liên lạc được với đàn anh Trần, điện thoại của ảnh rơi trên bàn, người trước đó nhận điện thoại là em." Cô gái nở nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng tinh.
Lúc ở trên đường, Lâm Tử Lâu lại gọi cho Trần Tông Nghĩa mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy, trừ cuộc gọi đầu tiên, những cuộc khác đều do người khác nghe, bây giờ nghe thanh âm này chắc hẳn là nữ sinh trước mặt nhận điện thoại.
Ánh mắt Lưu Giai Kì như có như không lén lút nhìn trộm gương mặt không cảm xúc của Tống Thừa, người này trông có vẻ lạnh lùng hơn trong tưởng tượng của cô, hơn nữa cũng rất ít nói rất khó để bắt chuyện, cô chỉ có thể cố gắng giữ lại một lát.
Chưa tìm được Trần Tông Nghĩa hai người họ nào dám rời đi, Lâm Tử Lâu theo bản năng nhìn Tống Thừa bên cạnh mình, người kia muốn nói lại thôi khuôn mặt điển trai nhíu chặt mày, nhưng rốt cuộc gì cũng không nói, đồng ý đề nghị Lưu Giai Kì đưa ra.
Họ đi qua--gặp mặt, mới biết nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này chính là vị được vây ở trung tâm, nữ sinh mặt váy dài màu tím tướng mạo tuyệt đẹp, cũng là người đẹp sói trong mắt Tống Thừa.
Lúc đầu Tống Thừa còn cho rằng thứ này do một trong hai nam ba nữ trước mặt chọc đến, không ngờ sau khi trò chuyện vài câu mới biết được người đẹp này tên Tiểu Lang, là bạn gái của một nam sinh khác bây giờ không có mặt, bữa tiệc sinh nhật này cũng do người kia kêu gọi tổ chức.
Lưu Giai Kì nhỏ giọng nói cho Tống Thừa và Lâm Tử Lâu biết, mấy người họ cũng không thân.
Mới đầu cô còn cho rằng Tiểu Lang là đối tượng Trần Tông Nghĩa theo đuổi, vì hai người cùng nhau ra khỏi phòng về sinh nam, trên mặt nữ sinh còn trưng ra nụ cười mập mờ thỏa mãn.
Cho dù nam sinh đứng bên cạnh cô vẻ mặt cứng ngắc, nét mặt có hơi không đúng, nhưng Lưu Giai Kì cũng không chú ý.
"A thật là, Lương Kiệt rốt cuộc đi đâu rồi? Sao có thể ném bạn gái xinh đẹp đứng một mình ở đây chứ." Ngưu Dương Bình nhuộm tóc vàng cười đùa nói:
"Nếu là tớ chắc chắn sẽ không đành lòng, nhất định đi chỗ nào cũng mang theo bên mình."
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt di chuyển trắng trợn lên xuống trên mặt và vóc dáng của Tiểu Lương, mấy nữ sinh bên cạnh chịu không nổi kéo dài khoảng cách.
Trong nhà Ngưu Dương Bình và Lương Kiệt đều có tiền, xưa nay chưa từng ăn kiêng trong phương diện ăn uống vui chơi, chơi rất điên, thay bạn gái như thay quần áo.
Tống Thừa nhìn mấy nữ sinh kia rõ ràng không thích loại hành vi này cũng giả bộ dí dỏm cười mấy tiếng, đều là bạn ăn chơi, ai cũng không hỏi tên ai, Tiểu Lương A Tú gọi rất thân thiết.
Cho nên cậu đại khái đã đoán ra được Lương Kiệt thân là bạn trai và Ngưu Bình Dương có ý với Tiểu Lang nhưng đều không biết toàn bộ họ tên của Tiểu Lang, thậm chí cũng không hề có dự định muốn hỏi, căn bản không phải vấn đề cần thiết, ai biết chơi mấy ngày thì sẽ không thích nữa.
Này rõ ràng là chuyện chỉ cần hỏi mấy câu, sẽ khiến thứ ngụy trang thành con người lập tức bại lộ, mà khiến người cực kì buồn cười là, thứ này lăn lộn trong đám người như cá gặp nước.
Thậm chí chẳng thèm che giấu từ trong túi mò ra một ngón tay máu chảy đầm đìa, hào phòng bày ra trước mặt mọi người, giả vờ xoay chuyển chủ đề nói với Lưu Giai kì: "Ăn không Giai Kì?"
Lưu Giai Kì nhìn Tiểu Lang bị trêu ghẹo mặt chẳng hề thay đổi, cũng không để ý hứng thú của Ngưu Dương Bình, cười móc kẹo ra đưa đến trước mặt, hỏi cô ăn không.
Cô vừa muốn cầm, bỗng nhiên phát hiện không biết tại sao thanh niên đứng đối diện mình ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm mình, sắc mặt rất lạnh cũng rất khó coi.
Lưu Giai Kì chấm hỏi đầy đầu, tui làm gì đắc tội ổng rồi? Ổng làm gì trừng tui chớ? Bởi vì tui ăn kẹo của người khác hở?
Càng nghĩ càng ấm ức, Lưu Giai Kì thu hồi bàn tay nhận kẹo về, liếc nhìn Tống Thừa cười có hơi miễn cưỡng: "Ha ha, tớ quên mình không thể ăn kẹo, sâu răng sẽ đau răng."
Cô vừa nói xong lời này, thấy Tiểu Lương động tác rất quái dị nhét kẹo vào trong miệng, tựa như có người cướp với cô vậy.
Ngón tay không tính thon dài nhưng khá non mềm, bị quái vật ném vào trong miệng vang lên tiếng cắn cọt kẹt cọt kẹt, thanh âm rất giòn.
Lâm Tử Lâu nghe thấy thanh âm này, lại nhớ đến tiếng nhai nuốt mà bạn chơi từ bé nói với cậu ta, thân thể run lên, lại không ngờ dẫn đến sự chú ý của quái vật kia.
"Cậu run cái gì?"
"Cô đang ăn gì đấy?"
Hai thanh âm vang lên cùng lúc, Lâm Tử Lâu trong lòng căng thẳng, tiếp đó xoay đầu kinh ngạc nhìn Tống Thừa lên tiếng.
Tống Thừa vẻ mặt bình thản lại hỏi một lần nữa, chẳng hề cho Tiểu Lang cơ hội nói chuyện.
Mọi người tò mò nhìn cậu và Lâm Tử Lâu, cho dù bộ dáng Tiểu Lang ăn rất hấp dẫn trông có vẻ rất ngon, nhưng không cần phải thèm một miếng ăn như vậy chứ?
Lưu Giai Kì nghẹn họng, anh đẹp trai nhưng lại thèm kẹo của con gái nhà người ta? Còn hỏi người ta ăn gì, đó còn cần hỏi sao? Khó trách không cho cô ăn, keo kiệt.
Tiểu Lang ngập ngừng một lát rồi cười nói: "Tôi đang ăn kẹo."
Tống Thừa lại hỏi: "Kẹo gì?"
Mọi người: "...?"
Tiểu Lang sắp không giữ được nụ cười, ả nhìn xung quanh nửa ngày mới nói: "Chính là kẹo nha."
Mọi người bị câu nói của hai người làm mơ hồ, Lâm Tử Lâu là người đầu tiên phản ứng lại.
Tiểu Lang không biết thứ mình ăn trong mắt mọi người rốt cuộc là gì, hoặc đơn giản thứ ả ăn không phải kẹo!
Nó ăn cái gì là do Lưu Giai Kì vừa rồi nói cho nó biết, kẹo.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Lâm Tử Lâu lại sắp rùng mình một cái, nhưng cứng rắn nhịn xuống, thứ này rốt cuộc đang ăn cái gì?
Thịt, tim hay con ngươi?
Tống Thừa vẻ mặt bình tĩnh, vẫn như cũ lại lần nữa cố chấp hỏi: "Kẹo mạch nha kẹo sữa bò hay kẹo nổ?"
Lời này vừa nói ra mọi người càng mơ hồ hơn, trong tay Tiểu Lang cầm một cục kẹo trái cây bình thường, giấy gói màu đỏ lúc nhỏ mọi người đều từng ăn.
Nhưng khiến mọi người bất ngờ là phản ứng của Tiểu Lang, tiếng cắn kẹo giòn tan của ả ngừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn Tống Thừa, cả người lộ ra một tia hung ác nham hiểm quái lạ.
Tống Thừa theo bản năng cắn đầu lưỡi duy trì bình tĩnh đối mặt với nó, cái nhìn chăm chú trong một giây ngắn ngủi này biến mất rất nhanh, giống như ảo giác, Tiểu Lang lại lần nữa bắt đầu nhai.
Thanh âm ngày càng lớn ngày càng rõ ràng, tiếng cọt kẹt tựa như vang ở bên tai, chấn động đến mức khiến tim người run rẩy.
Biểu hiện của ả giống như con nít không có hiểu biết, cười nói: "Hình như là kẹo mạch nha."
Nói dối.
Lúc này tất cả mọi người có mặt ở đây đều vẻ mặt cứng ngắc, một loại cảm giác không bình thường quái dị xông vào trong lòng.