Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ta Mang Thai Con Của Vị Thần Minh Cuối Cùng

Chương 5: Đυ.ng phải tà ma 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Lâm Tử Lâu đến tìm Tống Thừa, vừa vặn đυ.ng phải Trịnh Nghiêm Tự muốn ra khỏi nhà.

Người đàn ông mặc bộ đồ tây thẳng thớm, đứng ở cửa thong thả sửa soạn cổ tay áo, anh nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lâu, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

"Thừa Thừa ở trên lầu."

Thực ra câu này còn chưa nói hết, Lâm Tự Lâu đã tự động thay anh bổ sung ở trong lòng, đừng nán lại quá lâu, bằng không hậu quả tự mình gánh chịu.

Cậu ta hãi hùng khϊếp vía gật đầu, nhanh chóng thay xong dép lê kéo dài khoảng cách giữa cậu ta với người đàn ông, tia khí lạnh xâm nhập vào xương cốt trên người mới chậm rãi tan đi.

"Bang" tiếng đóng cửa vang lên người đàn ông rời đi, tim Lâm Tử Lâu mới chậm rãi đặt trở về trong bụng.

"Thừa Thừa?" Lâm Tử Lâu vừa leo lên cầu thang vừa gọi tên bạn chơi từ bé của mình.

Trong căn phòng nào đó trên lầu vang lên một tiếng trả lời giọng mũi yếu ớt như tiếng mèo kêu.

Lâm Tử Lâu không chắc lắm đẩy cửa ra, căn phòng mờ tối kéo chặt rèm cửa, người nào đó đang giữa hè mà bị chăn quấn chặt, trên người chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Tống Thừa nhìn Lâm Tử Lâu ăn mặc giản dị thoải mái đi vào, thả lỏng chăn ra hỏi: "Đi rồi?"

"Đi rồi, nhưng lúc tớ đến vừa vặn gặp mặt ở dưới lầu." Lâm Tử Lâu gãi đầu, nghĩ lại mà sợ.

Thanh âm cậu ta vừa dứt, thì nghe thấy "soạt" một tiếng bạn chơi từ bé nhà mình vén chăn lên, lộ ra l*иg ngực đầy dấu vết lốm đốm, đôi chân thon dài trắng như tuyết sải bước đến trước mặt cậu ta.

Lâm Tử Lâu: "..." Quả nhiên, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.

Trên trán cậu ta nổi đầy gân xanh, vang lên một tiếng gào thét: "Mặc đồ đàng hoàng vào cho ông!!!"

Cậu ta túm lấy quần áo sơ mi vắt trên ghế đằng sau mình, ném toàn bộ lên đầu thanh niên.

Tống Thừa: "....Đều là đàn ông với nhau bộ nhìn tớ một cái sẽ thiếu đi miếng thịt nào hả?" Thanh âm u ám oán giận, hơn nữa lúc nhỏ mọi người thường xuyên để mông trần chơi bùn với nhau, người này, lớn lên liền thay lòng đổi dạ.

Cậu than thở một tiếng cầm lấy quần áo nhanh nhẹn mặc lên người, lại ngẩng đầu nhìn, bạn chơi từ bé của mình đã khôi phục lại dáng dấp của người đàn ông đẹp trai đầy khí chất như ban đầu.

Lâm Tử Lâu đợi cậu thay đồ xong mới nói lời thành khẩn: "Nay không giống xưa, cậu bây giờ đã gả cho người ta, chúng ta còn có thể đối xử với nhau như trước đây sao, ảnh hưởng rất không tốt."

Tống Thừa nét mặt tan vỡ: "..." Cậu ghét nhất người khác miêu tả cậu giống gái chưa chồng, hận nhất chữ "gả" này.

"Lại nói, người đàn ông của cậu có bộ dáng như thế, tớ thật sự sợ chết không toàn thây." Lâm Tử Lâu bộ dáng rất chân thành.

Tống Thừa cười lạnh một tiếng: "Thật hay giả đấy, vậy chuyện trước đây cậu hôn trộm tớ, hình như chồng tớ---" còn chưa biết đâu.

Lâm Tử Lâu vẻ mặt cứng ngắc nhanh chóng cầu xin nói: "Tớ sai rồi sai rồi sai rồi, nhanh đừng nói nữa!"

Cậu ta nhìn trái rồi nhìn phải trong lòng rất khẩn trương: "Đến mức phải ác độc như vậy sao! Gϊếŧ địch một ngàn tổn thương mình tám trăm?"

Lâm Tử Lâu đến nhà Tống Thừa mấy lần, lần đầu đến gì cũng không biết, tức giận chửi Trịnh Nghiêm Tự máu chó đầy đầu, cái chuyện cướp đoạt vợ nam cũng làm ra được.

Tống Thừa ngăn không được, thằng cu này chỉ cần không có người sẽ lộ ra nguyên hình, cậu thương hại nhìn Lâm Tử Lâu, Lâm Tử Lâu còn cảm thấy chả hiểu gì hết.

Cho đến sau khi cậu ta về nhà đêm khuya nằm mơ gặp ác mộng, mơ thấy mình bị đủ thứ kì lạ giày vò sắp sụp đổ, mới ý thức được điểm bất thường.

Có một lần Tống Thừa khóc lóc kể lể, nói chồng cậu không phải người.

Lúc đó cậu ta và Trần Tông Nghĩa còn nói lời tốt đẹp khuyên bảo, cho dù trên thế giới này có quỷ thì nó cũng không thể thấy được ánh mặt trời.

Ông chồng của Tống Thừa là nhân vật có máu mặt, mở một công tuy có quy mô lớn, có hơn hai trăm công nhân viên, là sếp lớn chân chính, sao có thể là quỷ được?

Mà bây giờ sau khi trải qua nhiều chuyện quỷ dị như thế, Lâm Tử Lâu đã tin tưởng không nghi ngờ, Trịnh Nghiêm Tự không phải quỷ còn có thể là thứ gì? Rất tà.

"Lại nói cái lần tớ hôn trộm cậu, chỉ chạm nhẹ vào gò má, giống như đùa giỡn thôi! Cậu còn cho là thật hả cái cậu này, nếu không phải có nam sinh tỏ tình với tớ, tâm trí tớ lúc ấy còn non nớt bị sốc nên mới nghĩ, nghĩ ra cách không đứng đắn." Lâm Tử Lâu cười mỉa.

"Ồ." Tống Thừa mặt không cảm xúc: "Cảm giác như thế nào?"

Lâm Tử Lâu khó thở: "Còn có thể có cảm giác gì! Cậu tự mình hôn tay mình xem thử có cảm giác gì không?"

Tống Thừa cười lạnh lười trả lời cậu ta, gãi tóc đi xuống lầu.

Lâm Tử Lâu đi theo sau nửa ngày, mới nhớ ra tại sao hôm nay mình qua đây, cậu ta nhìn thấy ảnh tại nạn xe cộ trên đường cao tốc trên bản tin tin tức, mới biết bạn chơi từ bé của mình xảy ra chuyện.

"Ồ đúng rồi Thừa Thừa, tai nạn xe mấy hôm trước rốt cuộc là chuyện gì? Cậu không bị thương chứ?"

Tống Thừa lắc đầu: "Tớ không sao...tài xế kia có bị thương không?"

Mấy hôm nay chịu chấn động không nhỏ, còn bị người đàn ông ấn trên giường làm mấy lần, cậu sớm đã quên mất tiêu chuyện này.

Lâm Tử Lâu xua xua tay: "Vấn đề không lớn, nhưng có bà chị hình như nhìn thấy gì đấy, tinh thần có chút vấn đề."

Bàn tay đang uống nước của Tống Thừa ngừng lại, trong lòng đại khái đã biết được tình huống.
« Chương TrướcChương Tiếp »