Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ta Mang Thai Con Của Vị Thần Minh Cuối Cùng

Chương 3: Da người 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Tống Thừa tỉnh lại nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng, cậu híp mắt nhìn rèm cửa sổ màu gỗ được kéo chặt bên cạnh, trong lòng lướt qua một tia không cam lòng.

Quả nhiên lại quay về nhà của cậu và Trịnh Nghiêm Tự.

Thắt lưng được cánh tay nặng trĩu của người đàn ông ôm chặt như đang tuyên bố quyền sở hữu, bàn tay to có hơi lạnh quyến luyến sự ấm áp, dán chặt lên da thịt bóng loáng của cậu.

Tống Thừa mím môi vừa muốn đẩy cánh tay kia, nhưng bỗng nhớ ra cái gì đó cứng đơ người.

Động tác nhỏ bé này lại bị người đàn ông nhạy bén nhận ra ngay tức thì, người đàn ông mở mắt ra trong con người tối tăm lướt qua tia sáng xanh âm u.

Tống Thừa lộp bộp trong lòng, cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông dần dần siết chặt lại chậm rãi lướt qua l*иg ngực, vuốt ve da thịt mềm mại mịn màng.

Hơi thở lạnh băng phun trên gáy cậu, kí©h thí©ɧ nổi lên da gà nhỏ xíu, Trịnh Nghiêm Tự vùi vào trong gáy thanh niên, dán bờ môi không có độ ấm vào sau tai.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên mang theo một tia bất đắc dĩ mà dịu dàng: "Sao vậy, sao lại sợ thành như thế, hửm?"

Sau một tiếng này căn phòng lại rơi vàng yên tĩnh, lúc Trịnh Nghiêm Tự cho rằng đợi không được hồi âm muốn ngồi dậy nhìn thử, một thanh âm yếu ớt mang theo nức nở nghẹn ngào truyền đến.

"Anh, anh cái đồ khốn nạn!"

Trịnh Nghiêm Tự sững sờ, tiếp đó trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều.

Anh ngồi dậy kéo Tống Thừa vào trong lòng, vén mái tóc mềm mại của thanh niên lộ ra cái trán trắng nõn, cùng với đôi mắt vì sợ hãi hiện ra ánh nước.

"Tại sao không thành thật ở trong nhà, em biết rõ bên ngoài không an toàn." Người đàn ông hôn đôi môi tái nhợt không còn chút máu của thanh niên, có hơi đau lòng.

Anh cuộn áo ngủ của Tống Thừa lên lộ ra vân da trắng ngần, tuyến nhân ngư xinh đẹp thấp thoáng kéo dài đến dưới bụng, con ngươi người đàn ông tối lại.

Mà trên l*иg ngực bị nữ quỷ móc tim để lại lỗ máu, lại bóng loáng như lúc xưa.

Tống Thừa thuận theo hành động của người đàn ông cúi đầu nhìn thử, lỗ lớn đau đến nghẹt thở kia, quả nhiên đã khôi phục như trước không còn dấu vết bị thương nào nữa.

"Có gì đẹp đâu, còn hiếm lạ sao?" Tống Thừa buồn rầu trong lòng.

Bởi bì duyên cớ nào đó cậu không chỉ có sức hấp dẫn chí mạng với ma quỷ, thân thể cậu còn có năng lực chữa lành gần như biếи ŧɦái, chính vì như thế cho dù cậu bị ma quỷ móc tim ra không biết bao nhiêu lần, vẫn như cũ có thể vui vẻ sống trên đời.

Trịnh Nghiêm Tự bình thản thả xuống góc áo, sau khi xác định cục vàng trong lòng mình không có chuyện gì, trong lòng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Đến khi nào em mới có thể khiến anh yên tâm hơn đây, anh đã có thể bớt vất vả hơn." Người đàn ông giọng điệu nghiêm túc quở mắng.

Tống Thừa khó tin nhìn anh, đôi mắt hoa đào đen bóng trừng to giống như bé thỏ nhỏ đang bối rối.

Trịnh Nghiêm Tự thấy vậy lập tức mềm lòng, ai biết anh còn chưa kịp nói chuyện, người kia lặng lẽ cách xa anh ngồi đến đuôi giường.

"Em làm gì đấy?" Người đàn ông không vui nói.

Tống Thừa không nói chuyện nhưng trong lòng lại làm một tràng dài lời thô tục cực kì ngổ ngáo, đương nhiên biểu hiện bên ngoài của cậu rất bình tĩnh địch không động tui cũng không động.

Nguồn gốc của chuyện này là vì hôm đó cậu ở trong nhà rảnh rỗi không có gì làm, bỗng nhiên hứng thú muốn dọn dẹp nhà, không ngờ lúc dọn dẹp lại xảy ra chuyện.

Từ sau khi nộp đơn lên trường ở nhà tự học, cậu chân chính trở thành thanh niên ăn no ngồi rồi trong nhà, thậm chí có lúc mười ngày nửa tháng cũng không ra khỏi cửa cũng là chuyện bình thường.

Nếu người đàn ông không về, các bạn chơi từ bé của cậu không đến nhà thăm, cậu sẽ lựa chọn bị ngạt chết ở trong nhà, và bị ma quỷ làm chết để kết thúc cuộc sống ấm ức này.

Mà trước khi mở ra cửa tủ kia, cậu không biết còn có loại lựa chọn thứ ba, chính là bị dọa chết tươi.

Trong tủ quần áo rộng lớn treo một tấm da người trắng hếu to lớn tinh xảo.

Con ngươi Tống Thừa phóng to ra, trong một giây bị chấn động đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

Cảm giác tê dại ập đến, đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu.

Tống Thừa bất thình lình đối diện với hốc mắt trống rỗng, cùng với da mặt quen thuộc khiến cậu sởn tóc gáy.

Tấm da người kia không chỉ không xấu xí, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của nó mịn màng bóng loáng, thậm chí hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Gương mặt này cũng không khủng bố, chỉ cần thoáng nhớ lại, trong đầu Tống Thừa sẽ tập tức phác họa ra một khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, mà nốt lệ chí thấp thoáng bên dưới mắt trái tăng thêm mấy phần dịu dàng.

Mà khuyết điểm duy nhất là, gương mặt này và ông chồng tuyệt vời số một kia của cậu na ná nhau.

Tống Thừa lập tức hoảng sợ mồ hôi lạnh đầy người, cậu theo bản năng đóng cửa tủ lại động tác thô lỗ nhưng lại chẳng thể nói rõ được tại sao lại làm như vậy.

Má nó đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?

Hoặc nên nói lột đi lớp áo da người của người ngủ bên cạnh cậu và thân mật đùa vui với cậu hai năm, vậy đó là thứ gì?

Tống Thừa bịt chặt miệng mình, để cho tiếng thét sợ hãi hoàn toàn biến mất trong im lặng.

Sợi dây thần kinh trong đầu cậu thoáng chốc đứt mất, chẳng hề nghĩ ngợi gì đã giơ tay chặn xe tính toán trốn đi, về Giang Lăng sống với người thân của mình.

Nhưng trên thực tế, trừ ở bên cạnh người đàn ông cậu chẳng thể đi được nơi nào.

Trịnh Nghiêm Tự cười bất lực nhìn bà xã vẻ mặt quật cường co ro trong một góc, thanh âm dịu dàng hỏi: "Cục cưng, sao vậy em?"

"Có chuyện gì không thể nói với anh, hửm?"

Anh biết Tống Thừa xưa nay ăn mềm không ăn cứng, đương nhiên những lúc nào đó chỉ ăn cứng không ăn mềm, ví dụ như lúc cố chấp không nghe lời, lại ví dụ như lúc đánh nhau trên giường.

Thanh niên quay đầu lại trừng to đôi mắt mờ mịt, vành môi run run: "Thứ, thứ trong tủ là do anh đặt vào?"

Nét mặt yếu đuối kia tựa như Trịnh Nghiêm Tự gật đầu, cậu sẽ bật khóc.
« Chương TrướcChương Tiếp »