"Má nó nói gì đó đi!!" Lão Quách gào lên: "Thứ, thứ này do cậu dẫn đến hả? Ông đây lái xe hơn hai mươi năm chưa từng gặp phải tình huống này!"
Hắn trước đây từng làm tài xế xe vận tải thường chạy đường đêm, trừ nơi cực kì tối đèn xe không chiếu tới được những nơi khác sẽ sáng sủa hơn, lúc vận may không tốt sẽ đυ.ng phải chó mèo hoang.
Xưa nay hắn chưa từng sợ hãi, nhưng hôm nay trên đường quốc lộ tối đen như mực đèn xe chiếu không được tình hình đường phía trước, da đầu tê dại.
Hôm nay sao lại xui thế chứ, hắn thiếu chút nữa phải gào thét trước mặt thanh niên dáng dấp chưa quá hai mươi tuổi, cái loại vừa gào vừa chảy nước mắt.
Tống Thừa cắn đôi môi trắng bệch không còn chút máu, bỗng nhiên hối hận bản thân đưa ra quyết định tự tìm đường chết.
So với bị con quỷ xa lạ ăn sạch, còn không bằng để ông chồng dày vò cậu lâu nay đến ăn, ít nhất Trịnh Nghiêm Tự tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, có lẽ cử chỉ trên bàn ăn sẽ tốt hơn nữ quỷ trước mặt.
"Cháu cũng không có cách nào...nhưng chú yên tâm, chúng nó chỉ đến vì cháu chú chắc hẳn không có việc gì." Tống Thừa thành thật nói.
Tài xế nghe xong cơ tim tắc nghẽn, hắn tê dại nhìn nữ quỷ lại lần nữa lướt qua trước xe họ, chỗ mắt có hai kẽ hở trống không đang nhắm vào mặt hắn, từ trong kẽ hở tràn ra một lượng máu lớn nhiễm lên váy trắng vừa buồn nôn vừa kinh dị.
"Má, má nó, suối phun hình người, đệch!" Bờ môi lão Quách run rẩy nói, cả người như cây cung kéo hết số sắp gãy.
Tống Thừa vẫn luôn cúi đầu móc thứ gì đó cuối cùng đã lấy ra được, cậu đưa một sợi dây chuyền đeo răng nanh cho lão Quách.
"Thứ gì đây?" Lão Quách nắm lấy tay run rẩy đeo lên cổ, sợi dây chuyền lạnh băng lại xua đuổi không ít khí lạnh.
Từ khi lên cao tốc độ ấm trong xe vẫn luôn giảm xuống rất thấp, cho dù lão Quách đã tắt máy lạnh, sự âm u lạnh lẽo kia không tan đi còn xâm nhập vào trong xương cốt.
Chẳng qua hai người vẫn luôn chìm vào trong cảm xúc căng thẳng, thần kinh trừ tiếp nhận thị giác và thính giác còn đang làm việc ra, thứ khác sớm đã tê liệt vì sợ.
"Răng chó, có thể trừ tà." Tống Thừa nhanh chóng giải thích nói, cái bóng kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt, nhưng lần này bóng kia đã biến thành màu đỏ máu, tay vung vẫy múa trong không trung cũng ngày càng dài, dài đến sắp rơi trên đất hình thành một quái vật bò sát.
Mắt thấy xe sắp lại lần nữa lướt qua nữ quỷ kia, tim hai người nhấc lên sắp nôn ra khỏi miệng, “bịch” một tiếng thủy tinh chắn gió phát ra thanh âm trầm đυ.c.
Tống Thừa quay đầu qua, nhìn thấy một màn khiến người sợ hãi.
Gương mặt đầy màu máu của nữ quỷ dán chặt lên cửa sổ, miệng há to không ngừng phun ra chất lỏng sền sệt, Tống Thừa cách một lớp thủy tinh, còn có thể ngửi được mùi vị tanh hôi buồn nôn.
Kính chắn gió phát ra một tiếng “kẽo kẹt” thân xe rung động dữ dội, lão Quách ở trong sương mù im lặng trợn to mắt, nhìn nữ quỷ Nappa trên nắp xe mình giống như con nhện biến dạng cực lớn, tay chân bám chặt lấy vỏ xe.
Một màn này xảy ra quá đột ngột, tim lão Quách phải tiếp nhận chấn động kịch liệt, hắn không thể khống chế hai tay xoay mạnh vô lắng, “bịch” một tiếng xe đυ.ng lên cọc đường phát ra tiếng ầm ầm.
Thủy tinh nứt ra từng vết dày đặc như mạng nhện, lão Quách tay run rẩy vừa nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa kịp mở ra đã nhìn thấy tay quỷ mọc ngược, hệt như một con rắn độc nhanh như tia sét đâm thủng thủy tinh hướng về phía đầu hắn.
Tống Thừa không còn đường lui sững sờ ngồi phía sau, cửa sổ xe làm bằng thủy tinh trước mặt bị chất dịch màu máu ăn mòn hòa tan giống như keo, mặt quỷ phát ra một tiếng gào rống thều thào thò vào từng chút một.
Chất dịch màu đỏ tí tách tí tách chảy ra từ trong cái chỗ trống rỗng kia giống như nước miếng của nữ quỷ, Tống Thừa cầm chặt đồng tiền ngũ đế trong tay, bên tai toàn là thanh âm khàn khàn thở hổn hển của lão Quách.
Đồng tiền ngũ đế là năm đồng tiền cổ của 5 vị Hoàng đế cường thịnh nhất triều đại nhà Thanh Trung Quốc đó là: Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh.Cậu cắn răng bổ nhào lên ghế của lão Quách, đồng tiền ngũ đế chạm vào bàn tay quỷ trong nháy mắt tràn ra một tia kim khí, nó giống như ngọn lửa nóng hầm hập, thoáng chốc ép lui bàn tay quỷ âm u lạnh lẽo.
Tống Thừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa đợi cậu quay đầu lại chỗ tim truyền đến một cơn đau nhói, cậu sắc mặt cứng đờ cúi đầu nhìn áo khoác ngoài màu trắng của mình nhuộm lên màu đỏ tươi rồi dần dần thành màu đỏ sẫm.
“Ông nội nó lại đến nữa rồi.” Tống Thừa trong chớp mắt bị cơn đau nhói tập kích ngất xỉu, phát ra tiếng than thở không cam lòng.
Tay nữ quỷ ghìm lên trên cổ thanh niên, chất lỏng không ngừng nhiễm lên gương mặt tuấn tú tạo thành một mảnh loang lổ nhiều màu, vì hưng phấn mà mặt nó càng thêm vặn vẹo tay chân ngày càng dài ra, biến không gian chật hẹp trở nên đầy nhóc.
Thuận theo lôi kéo của tay quỷ mà trái tim đập kịch liệt, một lượng lớn máu chảy ra từ l*иg ngực Tống Thừa, mà cậu lại chìm vào trong sự tĩnh lặng.
Lão Quách tài xế ngất xỉu trên ghế trước bỗng nhiên ngồi dậy, hai mắt hơi buông thõng lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt kì dị và lạnh lẽo, giống như biến thành người khác.
“Hắn” xoay người nhìn thứ sau khi tiếp xúc với máu thanh niên mà trở nên khác thường, khóe môi nở một nụ cười lạnh, một giây sau đưa tay lên bỗng chốc hư không dần dần trở nên vặn vẹo, tóc nữ quỷ bị túm chặt, phát ra tiếng gào thét bén nhọn sợ hãi mơ hồ.
Một lượng lớn khí đen chen lấn muốn lẩn trốn, thế nhưng lại bị ánh sáng vàng kim chói mắt cuồn cuồn dữ dội bao phủ, tạo thành một vùng biển máu.
Đợi đến khi tiếng gào rống bén nhọn trở về yên tĩnh, hơi sương trên đường cũng chậm rãi tan đi, lộ ra thế giới chân thực.
Tiếng còi chói tai vang lên liên tục không ngừng trên đường quốc lộ, vào ngày hè nóng nảy đặc biệt thử thách ý chí con người.
Có người kiềm không được tính tình chửi ầm lên xuống xe quan sát, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu ngẩn người đứng bên cạnh chiếc xe taxi bị đυ.ng hư, nhìn vào trong xe.
Chiếc xe taxi này bỗng nhiên phát điên lên, tài xế hôn mê nằm một bên, trên ghế sau có một người đàn ông vẻ mặt tuấn tú nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị trong lòng ôm thanh niên cả người đầy máu.
Mà phía sau người đàn ông là nữ quỷ còn chưa tan biến, bụng bị mổ ra thể xác khô quắt y hệt thi thể, thế là anh đã có thể chui ra.