Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ta Mang Thai Con Của Vị Thần Minh Cuối Cùng

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau này tính tình Tống Thừa tốt hơn, quan hệ của cậu và Trịnh Nghiêm Tự cũng chậm rãi đi về hướng chung sống hòa bình kì dị.

Vì để đảm bảo an toàn của vợ nhà mình, Trịnh Nghiêm Tự ra không ít quy tắc không thành văn khiêu chiến giới hạn của Tống Thừa, nhưng lại không biết rõ bản thân chính là giới hạn của người đàn ông.

Mỗi lần Tống Thừa bị đào tim, Trịnh Nghiêm Tự khó chịu vô cùng ngồi ở đầu giường cả đêm không ngủ.

Hai con mắt màu lam u ám hiện lên trong bóng tối khiến người vô cùng sợ hãi, có một lần Tống Thừa nhìn thấy thiếu chút nữa bị dọa suýt chết, nhưng cậu không lên tiếng chỉ im lặng mò vào trong lòng người đàn ông, ôm ấp nhau đi vào giấc ngủ.

Vì bản thân cũng vì Trịnh Nghiêm Tự, quy củ này cậu luôn tuân thủ.

Sự bướng bỉnh của Tống Thừa còn mang theo một chút kiêu ngạo của dòng dõi thư hương, cho nên cậu sẽ không mở miệng thừa nhận điều đó, và nói trước mặt người đàn ông.

"Lái xe của anh đi." Thanh niên nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Một bàn tay có hơi lạnh lẽo đưa qua nắm lấy cằm cậu, ịn xuống một nụ hôn không có nhiệt độ lên bờ môi xinh đẹp: "Yên tâm, có câu anh rể này của em, anh tạm thời sẽ không tính toán với họ Lâm."

Tống Thừa trong lòng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông cười trừ ánh mắt lóe qua một tia tối tăm.

Quả nhiên, Trịnh Nghiêm Tự biết chuyện trước đây Lâm Tử Lâu hôn trộm cậu. Tống Thừa buồn bực đồng thời lặng lẽ cầu nguyện thay cho bạn chơi từ bé của mình.

Nhắc đến chuyện này Tống Thừa giật mình, cậu quên gọi điện thoại báo bình an cho Lâm Tử Lâu và Trần Tông Nghĩa.

Đang muốn móc điện thoại ra bỗng truyền đến tiếng chuông, Tống Thừa nhanh chóng ấn nút nghe, bên kia truyền đến thanh âm có hơi gấp gáp của Lâm Tử Lâu.

"Thừa Thừa cậu không có chuyện gì chứ? Có bị thương không?"

Tống Thừa vội vàng mở miệng: "Tớ không sao Trịnh Nghiêm Tự đến đón tớ rồi, cậu nhìn thấy tin nhắn tớ gửi cho cậu trước khi tớ rời đi chưa? Các cậu đừng trở về nhà, nhất định phải ở nơi tập trung nhiều người, hoặc chùa miếu trừ tà cũng được."

Trước khi cậu dẫn dụ thứ kia rời đi cố tình soạn tin nhắn trên điện thoại, chỉ cần sóng khôi phục lại bình thường Lâm Tử Lâu có thể nhận được, thứ dơ bẩn có hình thái như nó bám đuôi rất giỏi, đặc biệt thứ đó lại là sói.

Vương Phổ Vinh vì thèm thuồng sắc đẹp mới bị bỏ lại rồi bị nhìn trúng, Tống Thừa vốn không chắc chắn, nhưng bây giờ trải qua một màn truy đuổi khiến da đầu người tê dại ở trung tâm thương mại, mới khẳng định năng lực của thứ này.

"Tớ nhìn thấy rồi Thừa Thừa cậu yên tâm đi, ba của Bánh Chưng đã phái người đến đón chúng tớ, mười mấy vệ sĩ tình cảnh rất hùng tráng, đáng tiếc cậu không có mặt bằng không dẫn cậu giả làm con nhà giàu một lần."Lâm Tử Lâu còn có tâm tình đùa nghịch, trông có vẻ không bị ảnh hưởng.

Lúc này Tống Thừa mới yên tâm hơn không ít đùa giỡn với cậu ta mấy câu, lại hỏi tình huống của người khác rồi tắt máy.

Lâm Tử Lâu nói cậu dẫn dụ thứ kia rời đi không bao lâu ảo ảnh trong phòng cũng biến mất, cửa mà họ tìm thế nào cũng không thấy tự động xuất hiện ở trước mặt, cho dù lúc Tống Thừa rời đi vị trí bị lộ nhưng họ lại không thể ra ngoài được.

Sau khi ảo ảnh biến mất, Lương Kiệt bị cơn đau đớn rõ rệt làm tỉnh lại, nhìn thấy ngón tay mình hoàn toàn trụi lủi cả người thiếu chút nữa điên mất.

Nhưng hắn không dám đến bệnh viện, ai biết thứ kia lúc nào sẽ quay lại?

Trước đã có một người bị sói nhìn trúng chết thảm ở trong nhà, một mảnh xương vụn cũng không còn.

Tống Thừa xoay đầu hỏi: "Thứ đuổi theo em rốt cuộc là gì? Có tìm đám Lâm Tử Lâu gây phiền phức không?"

Trịnh Nghiêm Tự trả lời: "Sói cái, một ý niệm tà ác được sản sinh ra từ trên người đàn ông cực kì khát vọng nữ sắc, biến thành động vật."
« Chương TrướcChương Tiếp »