Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ta Mang Thai Con Của Vị Thần Minh Cuối Cùng

Chương 12: Bám đuôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Thừa nhìn Mercedes Benz màu đen đằng sau Trịnh Nghiêm Tự mà một lời khó nói hết: "Anh...lái xe đến đón em?"

Thực ra cậu muốn hỏi là, ngữ này thế mà còn có tâm tình lái xe đến, bình thường thì chẳng đi theo con đường chân chính, lần nào cũng chui ra từ thân thể người khác cưỡng chế thi hành diễn phim kinh dị.

Nếu không phải lần này cậu lanh trí thì thiếu chút nữa tính mệnh đã mất trong miệng sói, ông chồng tốt của cậu lại rất bình thản lái xe kéo dài thời gian chạy đến dưới lầu.

Nếu không phải Trịnh Nghiêm Tự cố ý, Tống Thừa sẽ ở trước mặt hai bạn chơi từ bé của mình biểu diễn nhảy đường phố.

Người đàn ông nghe thấy lời vợ nhà mình nhịn không được cười, nhưng bị đôi mắt thỏ của Tống Thừa trừng bèn lập tức thu hồi.

Trịnh Nghiêm Tự nghiêm mặt dọa cậu: "Chúng ta trước đây đã thương lượng, 6 giờ cấm ra khỏi nhà, không thể vượt qua dù chỉ một giây một phút, tự em xem bây giờ là mấy giờ?"

Tống Thừa thật thà cúi đầu nhìn, giờ đã là 6 giờ 13 phút, hít thở không thông.

Cậu tự biết đuối lý nhưng do xảy ra chuyện mới đến giờ cấm còn ra khỏi nhà, bất mãn nhỏ giọng kháng nghị: "Em phạm sai, anh thật sự thấy chết không cứu?"

"Hơn nữa em đến cứu bạn chơi từ bé của em, em và Bánh Chưng còn có Lâm Tử từng kết nghĩa anh em, em đi cứu em trai nhà mình có gì sai sao?"

Trịnh Nghiêm Tự nhướng mày không nói chuyện thay cậu mở cửa xe, Tống Thừa lạnh lùng nhìn anh một cái rồi ngồi vào trong xe: "Anh và em cũng coi như ưm anh rể như anh không biết xấu hổ khi mình không làm gì hết à?"

Người đàn ông vừa sải bước vào liền nghe thấy câu nói tức giận kia, vốn vì Tống Thừa không tuân thủ quy tắc tâm trạng có hơi tức giận lập tức trở nên thoải mái hơn.

"Anh và em cũng tính là gì?" Trịnh Nghiêm Tự híp đôi mắt hẹp dài âm thanh trầm thấp và êm tai hỏi.

Tống Thừa sững sờ không ngờ lời mình nói bị người nghe thấy, im ỉm không chịu nói gì, như hũ nút nhìn ngoài cửa sổ.

Tính tình cậu xưa nay rất hiếu thắng và bướng bỉnh, lại phải ấm ức kết hôn với Trịnh Nghiêm Tự để mọi thứ tốt đẹp hơn, tuy không được pháp luật công nhận, nhưng vì sự ảnh hưởng của người đàn ông mà tất thảy đều trở nên hợp lý.

Sau khi kết hôn Tống Thừa kháng cự và sợ hãi Trịnh Nghiêm Tự nhiều hơn ỷ lại, hơn nửa năm trôi qua đối thoại của hai người chỉ dừng lại ở trên việc thương lượng ra khỏi nhà.

Trịnh Nghiêm Tự có thể cảm nhận được chán ghét, xa cách rất rõ ràng không thể nào che giấu của thanh niên.

Dựa theo nhu cầu của mỗi người.

Đây là đánh giá của Tống Thừa đối với cuộc hôn nhân này vào một năm trước, cậu vì bảo vệ tính mạng mà người đàn ông chỉ vì thèm muốn thân thể trẻ trung tốt đẹp của cậu.

Trịnh Nghiêm Tự không cách nào phủ nhận, sức hấp dẫn của Tống Thừa với anh xác thực quá lớn, đến nỗi mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều như chiến trường, đuổi theo khóc thét rồi xin tha thứ.

Thanh niên hận đến mức dùng răng cắn bả vai anh, đương nhiên không có chảy máu.

Trịnh Nghiêm Tự không phải người, anh thật sự rất thèm muốn một cái ôm ấm áp, đặc biệt yêu chết con ngươi tràn ngập hơi nước, đầy ấm ức và không cam tâm của Tống Thừa.

Cậu thử chạy trốn rất nhiều lần, một thanh niên ngây thơ như cậu luôn muốn gửi lời khiêu chiến với vận mệnh, cho dù mỗi lần đều phải nhận lấy thất bại.

Cậu mới hơn hai mươi tuổi tương lai tốt đẹp trước mặt, lại xuất thân trong gia đình có điều kiện tốt, chỉ trong nháy mắt tất cả nhận thức bị lật đổ, Tống Thừa tuyệt vọng đồng thời cũng mong chờ hy vọng.

Trịnh Nghiêm Tự không thể ngăn cản cậu chạy trốn và cũng không nỡ ngăn cậu, nhưng anh bằng lòng ở phía sau thu dọn một đống cục diện rối rắm của thanh niên, vất vả như ông bố già nuôi con trai khôn lớn.

Gặp quỷ gϊếŧ quỷ, gặp ma gϊếŧ ma, anh đứng bên cạnh Tống Thừa chống đỡ một mảnh trời để nó sẽ không sụp đổ.

Tống Thừa biết mình là ếch trong nước ấm, sắp bị nấu chín, nhưng cậu không có cách nào thay đổi, chỉ có thể trơ mắt đợi mình chín hoàn toàn rồi bị người ăn, cảm giác tốt đẹp còn lưu lại trong miệng.

Có một câu gọi là thừa nhận thất bại, hơn nữa vừa nhận thì chính là cả cuộc đời.
« Chương TrướcChương Tiếp »