Chương 11

Sắp qua sáu giờ, kí hiệu Trịnh Nghiệm Tự tạo ra cho cậu bắt đầu suy yếu, vào giờ phút này đối với ma quỷ trong thế giới tối tăm không có ánh sáng mà nói, cậu chính là màu sắc sáng ngời nhất.

Mà bản năng duy nhất ma quỷ có thể làm chính là như bướm đêm lao vào ngọn lửa.

Mỗi bước đi của con sói lớn sẽ kèm theo một quả bong bóng bay nổ tung giữa không trung, nó rục rịch manh động.

Tống Thừa nín thở để ý từng hành động của thứ đó, khóe mắt lại thoáng thấy hành động nhỏ bé của hai người Lâm Tử Lâu và Trần Tông Nghĩa, vội vàng hô lên: "Các cậu đừng động, để tớ đánh lạc hướng nó!"

Nói xong bèn chẳng hề do dự mở cánh cửa phòng được giấu kín xông ra, phía sau vang lên một mảnh tiếng bong bóng nổ tan, chấn động đến mức da đầu cậu tê dại.

Tống Thừa hoảng sợ trong lòng, tốc độ của thứ kia nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu!

Cậu vừa tông cửa xông ra, còn chưa kịp đóng lại con sói lớn đã đυ.ng khung cửa ầm ầm phát ra thanh âm rất lớn, khoảng cách gần đến mức nghe được tiếng thở hổn hển thô nặng bên tai, mùi tanh bùn đất nồng đậm chui vào xoang mũi khiến người buồn nôn.

Tống Thừa không có thời gian ấn thang máy đi đến cửa thang bộ chạy xuống, sau lưng vang lên tiếng bước chân nặng nề của quái vật to nặng, theo sát đằng sau.

Cậu nhanh chóng di chuyển đồng thời đại não hoạt động điên cuồng, tầng năm trung tâm thế kỉ Quảng Mậu là câu lạc bộ giải trí, mà tầng hai bên dưới chính là khách sạn chung cư, xuống thêm nữa mới là trung tâm thương mại cỡ lớn nhiều người.

Tống Thừa cần phải trong khoảng thời gian ngắn chạy đến trung tâm thương mại lầu hai, nơi đó tụ tập nhiều người dương khí nhiều âm khí ít ma quỷ tà thần rất kiêng kị, cậu dùng kinh nghiệm của người từng trải đến đánh cược, thứ này không dám trắng trợn ăn người.

Tiếng hít thở thô nặng vang lên ngày càng gần ở bên tai, hơi thở phun lửa bắn ra sau lưng kí©h thí©ɧ nổi lên một mảnh da gà, Tống Thừa cắn đầu lưỡi mới có thể di trì bình tĩnh.

Nhanh một chút, lại nhanh thêm một chút, sáu giờ sắp đến rồi.

Nếu trước sáu giờ không thể chạy đến bên cạnh chồng cậu, thứ muốn nuốt sống cậu, không chỉ có một con đằng sau.

"Bịch!"

Tống Thừa gộp ba bậc thềm thành một bậc nhảy cao lên, cả người nhếch nhác đυ.ng trúng cửa hành lang, ngẩng đầu xác định là tầng hai không hề do dự đẩy cửa vào, đằng sau vang lên một tiếng va đập mãnh liệt.

Cậu mặc kệ không quay đầu lại nhìn, chạy về trước mấy bước trộn lẫn vào trung tâm đám người, lúc này tinh thần bất an xoay người lại, không ít người qua đường nghe thấy một tiếng vang lớn kia đều vây lại cửa thang bộ, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

Tim Tống Thừa chậm rãi đập rộn rã vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, bỗng nhiên một cánh tay tái nhợt từ trong khe cửa thò ra, năm ngón tay gớm ghiếc bám sát ván cửa.

Mọi người phát ra tiếng kêu khe khẽ hoảng sợ và giải tán bớt đi, một nhân viên cửa hàng bán lẻ lớn gan cau mày đi kéo cửa hành lang, lời chỉ trích đến bên miệng còn chưa nói ra đã có thứ gì đó rớt ra.

Đó là một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch đang co giật vùng vẫy trên sàn muốn đứng lên, trên người ả quần áo lộn xộn thậm chí rách nát lộ ra bộ phân riêng tư, nhưng lại chẳng hề hay biết.

Người xung quanh nhìn thấy màn này chỉ trỏ nhưng ả ngó lơ, chỉ ngẩng đầu hướng về phía Tống Thừa đứng ở nơi không xa nở nụ cười khà khà sởn da gà.

Có một bác gái dắt theo con nít nhìn không nổi nữa, vừa muốn cởϊ áσ khoác của mình ra phủ lên người ả, người phụ nữ kia bỗng nhiên đứng lên, dọa bà tái cả mặt ngã ngửa ra sau một bước.

Người phụ nữ cằm có hơi nghiêng cúi đầu nhìn Tống Thừa, nhưng cái này cũng không khiến người sợ nhất.

Người qua đường xung quanh sợ nhất là, chân trái của người phụ nữ giống như bị lắp ngược.

"Ôi đệch! Mụ điên này từ đâu ra vậy?"

"Người tàn tật à, trông có vẻ tinh thần không được bình thường."

"Tui vừa rồi còn thấy có một người đàn ông chạy qua đây, phải chẳng đi chung với nhau?"

"Ai biết được, đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa nếu bị kẻ điên làm bị thương thì phải làm sao, cũng không biết còn có bệnh gì khác nữa không..."

Người phụ nữ tập tễnh lê cái chân lắp ngược kia, từng bước đi về phía Tống Thừa, trong miệng còn lẩm bẩm: "Rất đói rất đói, để tao ăn một miếng được không..."

Tống Thừa không dám nhìn nữa xoay đầu chạy, theo lý mà nói chân của thứ kia không nhanh nhẹn rất dễ bị bỏ lại, nhưng thanh âm kia vẫn luôn vang lên sau lưng chưa từng ngừng nghỉ.

"Rất đói rất đói, muốn ăn mày..."

Ăn cái đầu quỷ nhà mày! Tống Thừa hận không thể xoay đầu quật cho nó hai tát, cậu bị âm thanh của nó thôi thúc đến mức hoảng sợ giống như một con ruồi mất đầu chạy lung tung trong trung tâm thương mại.

Lúc cậu tìm được cửa ra của trung tâm thương mại, còn chưa kịp đi lên trước cả người sững sờ.

Ở lối ra vào có một nữ quỹ cầm dù da đỏ, trên mặt trắng bệch lộ ra nụ cười tựa như khóc.

Bên dưới váy màu đỏ máu lỏng đỏ tươi đang chảy tí tách, nhiễm đỏ gạch men cũng nhiễm đỏ người đi đường đi qua, oán hận tràn ngập khắp nơi.

Tống Thừa gian nan giơ tay lên liếc nhìn lòng nặng trĩu, đã qua sáu giờ.

Vào khoảng khắc thứ đằng sau sắp dán lên, nữ quỷ do dự nghiêng đầu luyến tiếc nhìn Tống Thừa rồi cứ thế chậm rãi biến mất.

Tống Thừa còn chưa làm rõ tình huống bèn nhanh chóng hướng về trước xông ra khỏi trung tâm thương mại, người đẹp sói đằng sau vậy mà không đuổi theo, chỉ dán lên cửa thủy tinh nhìn chằm chằm cậu.

Lúc Tống Thừa suy nghĩ lung tung cả người chậm rãi thả lỏng, một bàn tay lạnh lẽo phủ lên cánh tay cậu.

"!!!"

Tống Thừa theo bản năng xoay đầu qua đυ.ng phải l*иg ngực dày rộng, vừa khéo đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên của người vừa đến, khóe môi chứa nụ cười rất lạnh nhạt.