Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ta Mang Thai Con Của Vị Thần Minh Cuối Cùng

Chương 10: Nhập vào người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lương Kiệt cách thứ đó gần nhất, cho nên nhìn rõ hơn tất cả mọi người.

Da mặt vốn dĩ trắng nõn sinh đẹp của Tiểu Lang lúc này đây ngũ quan méo mó, vị trí chúng nó sai lệch lẫn lộn da mặt biến dạng đang run rẩy kịch liệt, cái thứ chi chít dưới mặt ấy đang muốn vùng vẫy thoát ra.

Thân thể mảnh khảnh thon thả của ả đùn cao lên, cả người giống như bong bóng bay bị nổ tung, trong khoảng khắc gáy nứt toác, hắn thấy rõ sau gáy lộ ra lông động vật màu nâu đen.

Lúc Lương Kiệt ngất xỉu trên sàn, Ngưu Dương Bình phát ra một tiếng gào thét hoảng sợ, Tiểu Lang vậy mà đang lột da.

Hắn hất tay ra Lương Kiệt lập tức chuồn xa, nhưng hắn chạy chưa được mấy bước cả người sững sờ đứng tại chỗ, không thấy cửa đại sảnh đâu nữa chỉ còn lại bốn bức tường y sì nhau.

Lộ ra vẻ mặt giống hắn còn có Lưu Giai Kì và bạn nữ đi chung với cô trên mặt treo đầy nước mắt, Nghiêm Khang bạn chung phòng của Trần Tông Nghĩa tức giận lại tuyệt vọng mắng to: "Đυ. mợ, tại sao lúc này không có sóng!"

Người khác vừa nghe toàn bộ đều lấy ra điện thoại, cúi đầu nhìn không có sóng, ngay cả gọi điện thoại cầu cứu cũng không được.

Trần Tông Nghĩa tóm chặt cánh tay Tống Thừa, thanh âm run rẩy: "...Sớm đã không có sóng, các cậu bây giờ mới phát hiện!"

Cho nên cậu ấy mới vô cùng hối hận lúc ở trên lầu mượn điện thoại của Lương Kiệt gọi điện thoại, giây phút ấy không xin giúp đỡ mà gọi cho Vương Phổ Vinh, gọi được một nửa đã bị ngắt, tám chín phần là bị thứ kia ở trong tối quấy phá.

"Rất đói rất đói..."

Âm thanh kêu gào của quái vật ngày càng the thé ngày càng lớn tiếng, động tác lột da người cũng ngày càng dữ tợn.

Nó vội vã dùng cái miệng nhọn u ra sáp đến trước mặt Lương Kiệt xỉu dưới chân nó, chảy ra nước miếng sền sệt.

Mắt thấy bàn tay đứt ngón của Lương Kiệt sắp bị nuốt vào trong miệng sói, Tống Thừa hạ quyết tâm vừa muốn xông lên trước, bỗng nhiên người nằm trên sàn ngồi bật dậy.

Mọi người đều sững sờ, Trần Tông Nghĩa vội vàng hô lên:

"Đυ. má, Lương Kiệt nhanh nhanh nhanh, nhanh chóng lên lầu!"

Nơi ăn chơi này vì để làm cho đẹp đặc biệt xây tầng hai treo lơ lửng giữa trời, thực ra đó là một sân thượng giải trí đơn giản, chỉ cần người đi lên sẽ có thể nhìn thấy rõ cảnh vật.

Nhưng so với tầng một và tầng hai nó có một phòng vệ sinh riêng, có thể trực khóa cửa lại.

Cho nên đây chính là nguyên nhân tại sao Lương Kiệt dắt Tiểu Lang trốn được ánh mắt của mọi người, một trước một sau mò lên tầng hai thân mật.

Ngưu Dương Bình và Nghiêm Khang còn có bạn nữ đi chung với hắn đã chuồn lên từ lúc Tiểu Lang xảy ra biến dị, mà Lưu Giai Kì và A Tú cách cửa cầu thang quá xa mềm nhũn nửa bại liệt ở phía sau mô hình búp bê.

Lương Kiệt dường như không nghe thấy lời của Trần Tông Nghĩa, hắn đứng lên xoay đầu qua gương mặt trắng bệch không cảm xúc, không đếm xỉa đến cái nhìn chằm chằm của quái vật kia, ánh mắt khóa chặt Tống Thừa đứng ở chỗ không xa.

"Thừa Thừa?"

Âm thanh trầm thấp xa lạ lại quen thuộc vang lên, Tống Thừa cả người chấn động.

Lâm Tử Lâu và Trần Tông Nghĩa lập tức ngơ ngác, Lương Kiệt không quen Tống Thừa cũng không biết tên cậu, càng huống chi âm thanh phát ra từ trong miệng Lương Kiệt vào lúc này, vốn không phải thanh âm của hắn.

Có điều...vẻ mặt Lâm Tử Lâu trở nên kì lạ, bỗng nhiên trong đầu xông ra một câu Tống Thừa nói giỡn với cậu ta.

Cậu nói cái vị trong nhà xưa nay sẽ không trả lời điện thoại hoặc tin nhắn của cậu, mới đầu Lâm Tử Lâu chỉ cho rằng Tống Thừa đang phóng đại, mà bây giờ cậu ta có một cách nghĩ to gan.

Có lẽ người ta căn bản không cần dùng điện thoại, dù sao điện thoại thông mình nào có dùng tốt như ống nghe truyền lời hình người.

Quả nhiên phản ứng của Tống Thừa đã chứng thực suy đoán của Lâm Tử Lâu, thanh niên cà lăm nói: "Trịnh, Trịnh Nghiêm Thừa?"

"Lương Kiệt" hơi cau mày, hốc mắt trống rỗng hiện ra một tia màu xanh lam kì dị, cả người trông giống cái xác không hồn.

Nhưng âm thanh của anh lại mang theo một tia cưng chiều bất đắc dĩ: "Em không ngoan, đây là đâu?"

Tống Thừa bị anh nói như vậy có chút bực mình lại có hơi đỏ mặt: "Trung tâm thế kỉ Quảng Mậu trước mặt nhà chúng ta--"

Tuy nhiên lời cậu còn chưa nói xong vẻ mặt cả người thay đổi, lớn tiếng gọi: "Cẩn thận phía sau!"

Thứ kia cuối cũng đã lột ra lớp áo ngoài ngụy trang hiện ra dung mạo hung dữ đáng sợ, miệng há to như chậu máu, hai hàm răng bén nhọn sắc bén sáng lên ánh sáng u ám, dùng tốc độ cực nhanh nhào lên.

Tống Thừa hít thở không thông, mắt thấy "Lương Kiệt" sắp bị móng vuốt thô to rắn chắc ấn ngã xé thành mảnh vụn, nhưng chuyện lại phát triển giật gân ngoài dự liệu của mọi người.

"Lương Kiệt" lướt qua vai thứ đó trốn khỏi cái chết, quái vật ngã ra sàn, đè nổ đống bong bóng bay bên cạnh vang bên tiếng bùm bùm liên tiếp.

"Thật bẩn."

"Lương Kiệt" con ngươi màu lam âm u cực lạnh nhìn cái thứ cao như ngọn núi nhỏ, giống như nhìn đóng rác tanh tưởi lạnh lùng phun ra hai chữ, anh cau mày cực kì chán ghét xoay mặt qua nhìn Tống Thừa ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

"Bé cưng đợi anh."

Mấy chữ nhẹ nhàng này vừa rơi xuống hai mắt Lương Kiệt đảo một cái, cả người nặng nề ngã xuống sàn phát ra tiếng vang trầm đυ.c, Tống Thừa thảng thốt trừng to mắt trong lòng âm thầm nguyền rủa.

Đợi anh đến căn trong phòng này sớm đã trở thành một mảnh lạnh lẽo rồi được chưa?

Trần Tông Nghĩa ở bên cạnh gọi ai da ai da, nét mặt như đau thịt thay Lương Kiệt, Lâm Tử Lâu vẻ mặt càng là một lời khó nói, cái vị trong nhà bạn chơi từ bé thật sự vô tư không coi ống nói truyền lời như con người.

Tống Thừa thấy trong cổ họng quái vật phát ra từng trận gầm gừ đau đớn, vùng vẫy muốn lại lần nữa bò lên, trong đầu lóe qua vô số ý nghĩ, không kịp suy xét nghiêm túc bèn quyết tâm sải bước đi ra.

Lâm Tử Lâu và Trần Tông Nghĩa ngạc nhiên trong lòng thậm chí không kịp túm cậu lại, Tống Thừa để lộ mình trước mặt thứ đó.

"Đệch Thừa Thừa cậu đang làm cái gì đấy?" Trần Tông Nghĩa vội vã gào lên: "Nhanh chóng quay lại!"

Lâm Tử Lâu cũng bị dọa nhảy dựng, thò người ra khỏi giá cao muốn chặn cậu lại nhưng đã trễ.

Đôi mắt lóe lên màu đỏ máu nhìn chằm chằm Tống Thừa, ánh mắt bắn ra khát vọng tham lam khó mà miêu tả, giống như dã thú tham ăn nhìn thấy thịt mỡ ngon miệng hợp khẩu vị.

Trần Tông Nghĩa kinh sợ, nó vậy mà từ bỏ Lương Kiệt đã đến miệng, đi về phía bên này.

Tống Thừa quá quen thuộc với loại ánh mắt này, đến mức l*иg ngực nhịn không được thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »