Sắc mặt của Thúy Phương cũng không có bởi vì những lời này của mụ ta mà thay đổi.
Bà Diêu thấy thế, bèn làm hòa, nói: "Thúy Phương à, nếu không thì như vậy đi, Nhạc Bảo ở phòng nào? Cô chỉ cần dẫn tôi tới cửa, tôi nhìn xem dáng bụng là biết."
Đang lúc Thúy Phương có chút do dự thì bỗng nhiên bà nghe tiếng mở cửa ở buồng trong, bà quan sát một chút rồi vội vàng tiến lên, trừng mắt nói: "Nhạc Bảo, đánh thức con sao?"
Tuệ Tuệ hiểu ý, phối hợp "ngáp" một cái, nói: "Mẹ, nhà có khách ạ?"
Thúy Phương nhìn về phía bà Diêu, nói: "Là bà Diêu của con, đến bàn bạc chuyện sinh sản của con đấy."
Tuệ Tuệ cười dịu dàng, nói: "Là bà Diêu à, tay nghề đỡ đẻ của bà rất nổi tiếng đấy, có bà chăm sóc tôi cũng yên tâm hơn."
Bà Diêu rất thích nghe mấy lời nịnh hót này nên sắc mặt cũng dịu đi một ít, ánh mắt nhìn thẳng về phía bụng của Tuệ Tuệ mà đo lường. Lúc này nàng mặc áo bông thật dày, dáng bụng ngay ngắn tròn trịa, đúng thật là không nhìn ra được kích thước thật sự.
Mụ ta hắng giọng, nói: "Bụng của Nhạc Bảo thật tròn trịa, nhất định sẽ sinh con trai."
Nói xong, mụ ta lại cau mày suy nghĩ: "Nhưng tôi thấy bụng của Nhạc Bảo phía trên nhỏ, phía dưới lại lớn, e là thai vị không ngay."
Sắc mặt của Tuệ Tuệ không thay đổi liếc nhìn mụ ta, vẫn mỉm cười, nói: "Ánh mắt của bà thật tốt, vài ngày trước cụ Ông cũng nói như vậy nên cho tôi một quyển sách, trong đó có phương pháp trợ giúp thai vị ngay ngắn lại, hiện tại mỗi ngày tôi đều làm theo."
"A? Vậy sao?" Sắc mặt Bà Diêu hơi trầm xuống.
Tuệ Tuệ ngồi xuống, không nhanh không chậm lấy một quyển sách nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho mụ ta xem, bên trong có tranh vẽ, có chữ viết, ghi lại rất nhiều việc của phụ nữ có thai.
Bà Diêu lật sách nhìn, á khẩu không trả lời được. Mụ ta vốn là muốn gian lận ở vấn đề thai vị, làm cho cái thai này chết trong bụng, xem ra cách này không thể thực hiện được rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Tuệ Tuệ lặng lẽ nhìn sắt mặt mụ ta thay đổi liên tục, trong lòng đã có tính toán, mẹ nói đúng, người chủ động tới nịnh bợ, không phải kẻ gian thì cũng là tặc.
Kế hoạch của bà Diêu thất bại nên mụ ta ngại ngùng nói vài câu với mẹ con Tuệ Tuệ, sau đó đứng dậy cáo từ. Lúc mụ ta ra cửa, còn dặn dò Thúy Phương liên tục: Nếu có dấu hiệu đau bụng nhất định phải đến gọi mụ ta cho sớm.
Thúy Phương cười gật đầu, từ đầu đến cuối không có nói nhiều, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của mụ ta biến mất trên đường, mới âm thầm phun nước bọt hai cái, liên tục lặp lại thì thầm: "Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nhất định phải phù hộ cho Nhạc Bảo sinh sản bình an, đứa nhỏ khỏe mạnh nhiều phúc."
***
Sau ba đêm đi bằng xe bò, dì của Tuệ Tuệ cuối cùng cũng đã đến nhà họ Thường.
Vào mùa tuyết rơi dày đặc, cả thôn đều bao phủ trong làn sương mù dày đặc lạnh lẽo, không ai biết nhà họ Thường có khách đến.
Cha mẹ Tuệ Tuệ biết trước nên đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, đèn trong sân vẫn đang sáng, canh gừng để xua tan cảm lạnh đang được đun sôi liu riu trên bếp.
Thường Anh và vợ ra mở cửa chào đón, cuối cùng họ cũng nhìn thấy "dì Mạnh Thúy Lan", khi nói ra danh xưng đã thỏa thuận trong thư, ba người họ mỉm cười hiểu ý, điều này làm tan biến cảm giác xa lạ của lần đầu gặp mặt.