Thúy Phương vừa định mở miệng nói, lại bị mụ ta ngăn lại.
"Cô yên tâm! Tôi không thu tiền của các người đâu, tôi chỉ là đơn thuần thấy thương đứa nhỏ này, nên trong lòng muốn làm gì đó để giúp đỡ." Bà Diêu nói: "Hơn nữa, xung quanh làng trên xóm dưới ở đây, nếu ngay cả tôi mà các người cũng không tin thì bà đỡ khác càng không thể tin được."
Thúy Phương cười nói: "Thím Diêu, tôi cũng không có ý này, như vậy đi, cha của Nhạc Bảo đã đi làm việc ở đập chứa nước rồi, chờ ông ấy trở về, tôi thương lượng với ông ấy rồi… Hồi âm cho bà được không?"
Dứt lời, bà lại tiếp tục ngăn chặn Bà Diêu, nói tiếp: "Thím à, tôi không bằng bà, có thể gánh vác, có thể làm việc, tôi chỉ có thể dọn dẹp bàn ghế ở nhà, cha đứa nhỏ mới là người làm chủ trong nhà. Dù sao buổi tối ông ấy sẽ trở lại, nếu ông ấy đồng ý, tôi sẽ bảo ông ấy đi đến chỗ của bà một chuyến."
Bà Diêu được khen nên có chút đắc ý, cười nói: "Cô như vậy mới sướиɠ ấy chứ, sống thoải mái, không giống tôi. Ông nhà tôi là đồ vô dụng, mọi chuyện cũng chỉ có thể dựa vào bản thân tôi."
Mụ ta cực kỳ hâm mộ nhìn trang trí trong phòng, nói: "Dáng vẻ lại không giống như Thường Anh nhà các người nữa, biết suy nghĩ lại có sức lực, nhìn cuộc sống nhà các người xem, thật là tốt."
Thúy Phương cười, không nói tiếp.
Bà Diêu ý thức được bản thân nói sai, lập tức đứng dậy nói: "Vậy nhé, tôi đi về trước, chờ Thường Anh làm xong công việc, cô thương lượng với ông ấy xem. Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền của các người, chỉ là đơn thuần hỗ trợ chăm sóc Nhạc Bảo sinh sản thôi."
"Được được được." Thúy Phương cầm quà tặng trên bàn, trong lòng muốn tiễn khách cho nhanh.
Không ngờ bà Diêu lại nói: "Em gái à, đây là tấm lòng của tôi tặng cho Nhạc Bảo, nếu cô từ chối tôi sẽ tức giận, ở lì nhà cô không đi luôn đấy!"
Thúy Phương hết cách, đành phải buông quà tặng xuống, cười tiễn mụ ta ra cửa.
Từ đầu đến cuối Tuệ Tuệ luôn ở trong phòng nghe hai người nói chuyện, bà Diêu này đúng thật là người biết xã giao có "tai to mặt lớn", hai nhà không thân không quen mà nói chuyện qua lại giống như chị em ruột 8000 năm không bằng vậy.
Nhưng mà nếu mẹ không quen biết với mụ ta thì tại sao không vui khi có khách đến cửa?
Tuệ Tuệ đi ra khỏi phòng, vừa lúc mẹ đóng cửa trở vào, nàng bèn hỏi về việc này.
Thúy Phương không ngờ con gái quan sát tỉ mỉ như vậy, vì để cho nàng không lo lắng nên bà không nói cho nàng biết nguyên nhân, chỉ ám chỉ một ít: "Con à, người mà hay chủ động đến nịnh bợ, mặc kệ là nhiều hay ít, đều là có mưu mô, việc này liên quan đến tánh mạng nên không thể không có tâm đề phòng người khác được."
Tuệ Tuệ cũng vô cùng đồng ý với cách nói này: "Mẹ nói có lý."
Bà đỡ Diêu kia cũng có chút danh tiếng ở địa phương, trong vòng luẩn quẩn danh và lợi, có mấy ai sẽ có ý tưởng lương thiện như vậy chứ, việc này cũng không phải là bọn họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà là sự thật.
Thúy Phương trìu mến nhìn Tuệ Tuệ, nói: "Nhạc Bảo yên tâm, dì của con là bà đỡ có kinh nghiệm, nhất định có thể giúp cho ba mẹ con con bình an."
Tuệ Tuệ gật đầu, cúi đầu nhìn bụng của nàng. Đã tám tháng rồi, chỉ còn nhiều nhất là một tháng nữa thôi đứa nhỏ sẽ được sinh ra, nàng vừa có chút chờ mong lại cũng vừa có chút lo lắng.
Chờ khi đứa nhỏ được sinh ra, nàng cần phải nghiêm khắc dạy dỗ, không thể làm cho đứa nhỏ này giống như người cha khốn nạn Lữ Duệ Siêu kia!