"Mặc kệ họ đi." Đại Canh cầm cái cuốc, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Lúc chạng vạng, hai mẹ con Tuệ Tuệ thỉnh thoảng nhìn quanh ngoài cửa, cuối cùng đến trời tối thấy Thường Anh và Đại Canh trở về hai mẹ con mới yên tâm.
Đại Canh vừa mới bước vào cửa đã cười nói: "Chị dâu, lúc nãy quan sai đến truyền tin, vừa lúc chúng ta gặp phải, nhà chị sẽ có khách quý đến đây đấy."
Thúy Phương nhìn Thường Anh, tò mò hỏi: "Ai đến vậy?"
Thường Anh nhìn bà, ẩn ý nói: "Là chị gái của bà, dì của Nhạc Bảo đấy, tới chăm lo khi Nhạc Bảo sinh sản."
Sau khi nghe hết câu sau, Thúy Phương mới phản ứng lại, thì ra là người "dì" này, là do bên kia sắp xếp tới đây, lúc này bà mới vui vẻ nói: "Thật sao? Tôi vui quá!"
Vẻ mặt Tuệ Tuệ mờ mịt, trong trí nhớ của nàng thì hình như trong nhà không có thân thích mà?
Thường Anh thấy vậy, nói: "Nhạc Bảo, dì của con làm bà đỡ, vô cùng có kinh nghiệm đỡ đẻ nên trước nay đều ở kinh thành chăm lo cho những người nhà giàu, nhiều năm như vậy cũng mới may mắn mà tranh thủ được một chút thời gian rảnh rỗi trở về. Mấy ngày trước cha mẹ viết thư mời bà ấy về chăm sóc khi con sinh, hôm nay thu được hồi âm, bà ấy đã khởi hành, có lẽ khoảng ba bốn ngày nữa sẽ tới."
Dứt lời, ông lấy từ trong lòng ngực ra một lá thư.
Tuệ Tuệ vừa nghe cha nói như vậy, vốn là trong lòng nghĩ nhiều năm không gặp, bỗng nhiên dì nhận được nhờ vả phải từ kinh thành trở về quê nhà, có lẽ dì sẽ không quá vui.
Nhưng khi nàng nhận được lá thư, đọc xong thì thấy từ trong lời nói của dì rất là thân thiết, lúc này mới tiêu tan nghi ngờ trong lòng.
Thường Anh cũng yên lòng, chuyến đi vào tối hôm qua đúng là không tốn công, người "dì" kia đúng là họ phái tới, thân phận thật sự cũng là thật là bà đỡ chuyên đỡ đẻ cho phụ nữ khi sinh sản, thầy thuốc thì đã có cụ Ông, quần áo và nôi cho ba đứa nhỏ cũng đã làm tốt. Hiện giờ coi như mọi chuyện đều sẵn sàng, chỉ đợi Nhạc Bảo sinh thôi.
Sau khi Thường Anh uống vài chung rượu với Đại Canh xong, ông mới dặn dò Thúy Phương, mấy ngày này nếu bà đỡ Diêu tới thì cứ đồng ý với mụ ta là được.
Thúy Phương nghi ngờ hỏi: "Tại sao vậy? Chẳng lẽ thật sự để cho mụ ta tới đỡ đẻ lúc Nhạc Bảo sinh sao? Mụ ta đã nhận bạc của Lữ Duệ Siêu, nhất định sẽ hại con gái chúng ta!"
"Bà đừng lo, ngay cả cửa của nhà họ Thường mụ ta cũng vào không được đâu." Thường Anh nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ có cách để cho đám chó khốn nạn Lữ Duệ Siêu kia cảm thấy mưu kế đã được thực hiện, thì mới sẽ không nghĩ tới cách hại người khác nữa."
Đây cũng là lý do mà đêm đó ông mời anh bạn sói đến dạy dỗ mẹ con Lữ Duệ Siêu thôi chứ không có vạch trần họ.
Thúy Phương bừng tỉnh ngộ ra, gật đầu nói: "Tôi nhớ kỹ rồi."
Đến tối hôm đó bọn họ mới nói xong chuyện này, sáng hôm sau, bà đỡ Diêu đã tìm tới cửa.
Hai mẹ con Tuệ Tuệ đang hoạt động ở trong viện, sau khi nghe hai tiếng gõ cửa thì có giọng của một người phụ nữ hô lên: "Có Thúy Phương ở nhà không?"
Thúy Phương chần chờ hỏi: "Ai thế?"
Người ở ngoài cửa trả lời: "Thúy Phương, tôi là bác gái Diêu đây, cô không nhớ rõ sao?"
Lúc này Thúy Phương mới phản ứng lại,"bác gái Diêu" này là người mà cha Thường đã nói, là bà đỡ đã bị Lữ Duệ Siêu mua chuộc, nghĩ vậy, sắc mặt của bà tái nhợt, cất giọng cứng nhắc trả lời: "A, nhớ rồi, có chuyện gì không?"