Trong doanh trướng chật kín người nhưng không ai dám nói câu nào, chỉ cần nhìn thấy khí thế và gương mặt lạnh lùng như đao của tướng quân, khiến cho mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi và cảm giác bị áp bức.
Lữ Duệ Siêu bị áp giải vào doanh trướng, nhìn thấy quận thủ và huyện lệnh đều ở đây, hắn mới nhận ra tình hình có khả năng rất nghiêm trọng.
Cử nhân không phải quỳ, hắn chấp tay thi lễ nói: “Không biết tướng quân cho người gọi tại hạ đến đây là có chuyện gì?”
Phong Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Lữ Duệ Siêu, Dương Tam tố cáo cậu mua chuộc anh ta, xui khiến anh ta tự ý mua thuốc nổ, vụ án này rất nghiêm trọng, nếu cậu khai thật, bổn tướng quân sẽ tha tội chết cho cậu!”
Giọng nói của y rất uy nghiêm.
Lữ Duệ Siêu kêu oan uổng: “Tướng quân, mấy ngày nay tại hạ vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương, đi lại còn không tiện, sao có thể đi đến tận thôn họ Dương xúi giục anh ta được ạ?”
Nói xong, hắn còn để lộ cái chân trái đang bị thương của mình ra: “Nếu tướng quân không tin, có thể gọi lang trung đến kiểm tra.”
Phong Lăng Tiêu không trả lời hắn mà quay sang hỏi Dương Tam: “Anh có biết cậu ta không?”
Dương Tam ngẩng đầu lên nhìn Lữ Duệ Siêu, khúm núm nói: “Tướng quân, vừa nãy tôi nghe hắn nói chuyện, giọng nói không giống của người kia lắm, dáng người cũng không gầy yếu như vậy.”
Phong Lăng Tiêu đập bàn một cái rất mạnh: “Dương Tam to gan, nhìn cho kỹ vào!”
Dương Tam sợ đến mức không nhịn được mà run rẩy: “Tướng quân, kẻ hèn nào dám nói dối, đây thật sự là lời nói thật lòng!”
Phong Lăng Tiêu suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm vào Lữ Duệ Siêu, sau đó nói với cận vệ bên cạnh: “Đi gọi quân y đến, nhân tiện mang chứng từ này đưa cho Lữ cử nhân xem qua một lần.”
Y chỉ vào tờ giấy trên bàn.
“Dạ, tướng quân.” Cận vệ trả lời.
Lữ Duệ Siêu thấy chứng từ quen thuộc, trong mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường, trên đó là những lời hắn dặn dò Dương Tam và vị trí để chôn thuốc nổ.
Tuy nhiên, chữ trên này không phải do hắn viết, chữ ký cũng là do hắn thuê người cố ý viết.
Sau khi đọc xong tờ giấy, hắn thở dài nói: “Tướng quân, đây không phải chữ của tôi, nhất định là có người cố ý hãm hại tôi!”
Phong Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ tự cho là mình thông minh của hắn, trong lòng rất khinh thường, ba chữ “Lữ Duệ Siêu” rõ ràng là cố ý viết lệch.
Lữ Duệ Siêu đợi một lúc, thấy tướng quân chậm chạp không trả lời, hắn chủ động nói: “Nếu tướng quân không tin, có thể cho người chuẩn bị giấy và bút để tôi tự mình viết ra sau đó so sánh hai nét chữ, lúc này mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Phong Lăng Tiêu không buồn trả lời.
Cận vệ bên cạnh biết ý của tướng quân nhà mình, chỉ vào Lữ Duệ Siêu tức giận nói: “Điêu dân to gan, tướng quân còn chưa hỏi sao người dám xen mồm vào? Tốt xấu gì cũng là một cử nhân, chút quy củ ở công đường cũng không biết ư?”
Lữ Duệ Siêu vừa xấu hổ vừa tức giận, kìm nén đến mức gương mặt đỏ bừng, một cận vệ mà thôi, lại dám vênh mặt lớn tiếng với hắn!
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống, bởi vì đánh chó phải xem mặt chủ, cận vệ này không phải người mà hắn có thể đắc tội được.
“Vâng!” Lữ Duệ Siêu gượng gạo nói.
Không lâu sau quân y đã tới, đến tận lúc này Lữ Duệ Siêu cũng không đợi được tướng quân yêu cầu hắn viết chữ.