"Ừ!" Mẹ Thường Nhạc lên tiếng đồng ý: "Nước đã được nấu rồi, ông đi tắm rửa đi, Nhạc Bảo vẫn đang chờ ông về mới yên tâm đấy."
Cha nhìn về phía Nhạc Bảo, nói một cách mạnh mẽ: "Nhạc Bảo, cha có sức mạnh, con không cần lo lắng, cha khẳng định sẽ làm mấy mẹ con sống thật tốt."
Tuệ Tuệ chua xót "dạ" một tiếng: "Cha mẹ, con trở về phòng ngủ." Lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác có cha mẹ làm chỗ dựa, thật sự không biết phải nói cái gì mới đúng, nếu cảm ơn, lại có vẻ xa lạ.
***
Ngày hôm sau, lúc cả nhà ăn điểm tâm, cha Thường vừa trở về nhà, trời còn tờ mờ sáng ông đã xuống ruộng làm việc .
Mẹ thì muốn lên thị trấn đi mua bánh táo chua, thuận tiện mua một ít thức ăn và đồ dùng trong nhà.
Tuệ Tuệ vốn định đi cùng bà, nhưng cha mẹ lo lắng cho thân thể của nàng, nên không cho nàng đi, nàng đành phải nhờ mẹ mua vài quyển sách y học trở về.
Cha mẹ nghe vậy đều có chút kinh ngạc, hỏi tại sao nàng lại đột nhiên muốn xem loại sách này?
Tuệ Tuệ nói: "Cha, mẹ, con gái đời này sẽ không lập gia đình, thay vì lãng phí ngày tháng, không bằng xem vài quyển sách có ích, học một cái nghề, cuộc sống này sẽ tốt hơn."
Nếu đứa nhỏ trong bụng là bắt buộc phải sinh ra thì nàng phải có kế hoạch thật tốt, nếu không khi đứa nhỏ được sinh ra cũng không thể dựa vào ông ngoại, bà ngoại nuôi dưỡng.
Về phần lập gia đình, Tuệ Tuệ vốn không cần lo lắng, ở thời đại này, một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ, thì chỉ có thể gả cho người góa vợ hoặc làm vợ kế, nên cũng không cần thiết phải làm như vậy…
Cha mẹ nghe nàng nói như thế tất nhiên là đồng ý.
Vào những ngày cuối cùng của tháng bảy Âm lịch, cũng chính là thời điểm "vội vàng thu hoạch và gieo trồng vụ hai", thu lúa xong sớm, ngay sau đó lại phải cấy mạ lúa mùa. Nhà họ Thường có hơn mười mẫu ruộng, tuy rằng mời vài người giúp đỡ, nhưng cha Thường vẫn không tránh được bận rộn.
Tuệ Tuệ vốn định đi hỗ trợ, nhưng sau khi ăn xong nàng có chút nôn nghén, nên đành phải ở lại trong nhà.
Cha ăn xong điểm tâm, vừa lúc muốn xuống ruộng, nhưng ông lo lắng mẹ con bà Lữ đến gây chuyện, nên trước khi ra cửa bèn cố ý dặn dò Tuệ Tuệ đừng ra ngoài, nếu ở trong phòng buồn bực thì có thể đi dạo trong sân nhà một chút.
Tuệ Tuệ nghỉ ngơi một lát, thuốc cũng đã nấu xong, vừa mới uống thuốc thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
"Nhạc Bảo, Nhạc Bảo." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Tuệ Tuệ dừng lại suy nghĩ một chút cũng đã nhanh chóng nhớ ra, là Xảo Muội nhà chú Đại Canh, cô ấy là bạn thân của nguyên chủ Thường Nhạc. Tuệ Tuệ buông bát xuống, đáp: "Đến ngay."
Nàng vừa mới mở cửa, Xảo Muội đã nhanh chóng vào nhà đóng cửa, gấp gáp lên tiếng: "Nhạc Bảo, nhà Lữ tú tài thật sự dọn đi rồi, xe bò đang chờ ở trước cửa nhà hắn kìa!"
"Nhanh vậy à?" Tuệ Tuệ ngạc nhiên nói: "Bọn họ không bán nhà và đất sao?"
Xảo Muội nói: "Chuyện này lại không có nghe nói tới."
Trong lòng Tuệ Tuệ trầm xuống, nếu là như vậy, e là Lữ tú tài có dự định áo gấm về làng, nếu là người thật sự muốn dọn đi, nhất định sẽ bán nhà cửa đổi thành bạc mới đúng!
Xảo Muội thấy Tuệ Tuệ nghiêm mặt, lo lắng nói: “Nhạc Bảo, chuyện ngày hôm qua, em đã nghe cha nói rồi. Bây giờ chị không tiện ra ngoài, em sẽ thường xuyên đến giải sầu với chị, về sau chắc chắn sẽ khá hơn.”
“Ừ, cảm ơn em, Xảo Muội!” Tuệ Tuệ nặng nề gật đầu.
Nhà Lữ tú tài ở trong triều không có chỗ dựa vững chắc, cho dù thi cao trung để tiến vào con đường làm quan, nhưng muốn phát triển thì ít nhất cũng phải ba đến năm năm.
Tuệ Tuệ âm thầm thở phào, chỉ cần thời gian ba năm là đủ rồi. Đến lúc đó, ít nhất nàng có thể bảo vệ tốt cho cả nhà!
Xảo Muội vẫn ở trong viện cùng nàng, cho đến khi mẹ Thường Nhạc từ thị trấn trở về.