Nửa giờ sau, Minibus đến trạm khai quật cổ mộ, thầy Trần đã sớm dẫn người đến chờ ở giao lộ, thấy mọi người bình yên vô sự xuống xe thì mới thở phào một hơi, vội vàng kêu Mạnh Thuần cho tài xế một chút phí vất vả.
“Đại ca, một trăm tệ này là tiền xăng.”
“Tiểu huynh đệ, một trăm làm sao đủ tiền xăng, cậu đếm xem, đạo trưởng nhiều như vậy, hơn nữa tôi còn vội vàng đưa bọn họ lại đây, xe bị xước hết rồi, ít nhiều gì cũng phải 500……”
Tài xế thu 500 lại cảm thấy chính mình lấy giá quá thấp, kêu Mạnh Thuần dẫn ông ta đi tìm người phụ trách của trạm khai quật.
Nguyên Ngọc thấy một màn này thì bỗng nhiên hiểu câu “Thấy hơi tiền nổi máu tham” của Tư Hoài trước khi lên xe.
Anh ta quay đầu nhìn về phía bóng dáng lười biếng của Tư Hoài, nhịn không được thấp giọng hỏi Phương đạo trưởng: “Sư huynh, Tư quan chủ năm nay bao lớn?”
“Hình như là hai mươi.”
“Này, cậu ấy nhỏ hơn đệ một tuổi đúng không?”
Nguyên Ngọc giật mình, ấp ủ nửa ngày, chỉ nói ra một câu: “Tư quan chủ, sao lại lợi hại như vậy?”
Nghe vậy Phương đạo trưởng nhắc nhở: “Tư quan chủ đã kết hôn.”
Nguyên Ngọc: “…… Sư huynh, đệ không có tâm tư khác.”
Vốn dĩ trong trạm khai quật có cảnh sát nhân dân đang điều tra chuyện xương trắng, Tư Hoài rút cột cờ xương ở trên người Trương Lượng xuống, một quyển sách ố vàng từ trên người ông ta rớt ra.
Tư Hoài tùy tay lấy sách nhét vào trong túi, mang theo Trương Lượng đi gặp cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, đây là tội phạm bị truy nã.”
Tội phạm bị truy nã có không ít, Trương Lượng bị Tư Hoài đánh đến mặt mũi bầm dập, cảnh sát không thể nhận ra đây là vị tội phạm bị truy nã nào.
“Tên là gì?”
Tư Hoài dừng một chút: “Hình như là lẩu cay.”
Cảnh sát nhân dân:???
Tư Hoài nghĩ nghĩ: “Chính là tội phạm bị truy nã chạy từ cổ trấn gì đó tới Thương Dương.”
Cái này cảnh sát biết, vội vàng kêu người đem tội phạm bị truy nã về cục cảnh sát trước.
Tư Hoài mở di động, đưa video chính mình đánh Trương Lượng tơi bời cho đối phương xem.
Cảnh sát có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn khen Tư Hoài một đợt: “Tiểu tử cậu tuổi còn trẻ nhưng thân thủ không tồi, Trương Lượng rất giảo họa, mấy lần tìm được đều bị ông ta chạy mất……”
Tư Hoài chỉ vào video: “Đây là chứng cứ.”
“Khi nào cho tiền?”
Cảnh sát nhân dân: “…… nhanh thôi, tôi sẽ giúp cậu thúc giục.”
Nghe thấy tiếng đánh nhau trong video , Trần Phúc Hồng tò mò hỏi: “Video gì?”
Tư Hoài: “Video chế phục lẩu cay đang lẩn trốn.”
Vẻ mặt Trần Phúc Hồng mộng bức. Cảnh sát nhân dân trầm mặc một lát, hỏi: “Có phát hiện tung tích đồng lõa của Trương Lượng không?”
Tư Hoài nghi hoặc: “Không phải một người khác bị trói kia sao?”
Cảnh sát nhân dân lắc đầu: “Đồng lõa là người đàn ông trẻ mới hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1m7, hình như là đồ đệ của Trương Lượng, kêu ông ta là sư phụ.”
Tư Hoài chớp chớp mắt, nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi mở cửa ở nhà Trương Lượng lúc trước.
Cậu ăn ngay nói thật: “Không có nhìn thấy ở mộ thất.”
Cảnh sát nhân dân gật đầu, nói với bọn họ: “Nếu phát hiện tung tích của người đàn ông trẻ tuổi kia thì cần phải gọi 110.”
“Trương Lượng vượt ngục là do người đàn ông kia làm, không biết đã dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể trực tiếp mang người từ cục cảnh sát đi……”
“Thầy Trần, phiền các ngài điều tra phù văn trên xương trắng một chút……”
Cảnh sát nhân dân có quan hệ với Trần Phúc Hồng tốt hơn, nói nhiều thêm vài câu mới rời đi.
Tư Hoài giao xương trắng cho Trần Phúc Hồng: “Thầy Trần, thầy nhìn xem cái này có phải giống với cái phát hiện lần trước không?”
Trần Phúc Hồng cẩn thận tiếp nhận xương trắng, lúc mới vừa cầm lấy thì không có cảm giác gì, qua vài giây sau lòng bàn tay mới phát lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
Ông ta vội vàng đặt xương trắng xuống bàn, cẩn thận xem xét.
Lấy xương trắng làm cột cờ, phần trên lớn hơn phần dưới, bên ngoài có hoa văn phức tạp, so sánh với xương cánh tay trước đó thì hoa văn nhiều hơn không ít, hai đoan khớp xương giống với cái trước, là một mặt đen, ở giữa có điểm trắng, một mặt trắng, ở giữa có điểm đen.
Trần Phúc Hồng nhìn thật lâu, nói giọng khàn khàn: “Này, này hẳn là xương đùi……”
Nếu đây đều là xương của cùng một đứa bé, vậy đứa bé kia……
Nếu không phải thì không biết có bao nhiêu đứa bé bị hại……
Trần Phúc Hồng vội vàng truy vấn: “Tư quan chủ, cái này tìm được từ chỗ nào?”
Tư Hoài chau mày: “Đây là pháp khí của lẩu cay, cột cờ của vạn quỷ cờ.”
“Ông ta hẳn là vẫn luôn luyện quỷ.”
Tư Hoài đơn giản nói lại chuyện mình đã giao thủ với Trương Lượng ở cổ trấn một lần.
Từ tế luyện du hồn đến bây giờ sát hại trẻ con, biểu tình mấy vị đạo sĩ cũng thay đổi, đạo trưởng Mao Sơn phái tức giận chửi ầm lên.
Phương đạo trưởng trầm mặc thật lâu, buông chung trà xuống, khẽ thở dài: “Thật ra Trương Lượng được xem như là sư đệ trong Linh Bảo phái của tôi, nhiều năm trước còn từng đến Bạch Vân Quan tu luyện.”
Nghe vậy mọi người đều đồng thời nhìn về phía Phương đạo trưởng.
“Tôi nghe nói qua một ít chuyện, lúc ông ta lưu lạc đầu đường được đạo trưởng Thanh Sơn Quan mang về, sau đó phát hiện thiên tư ông ta không……”
Phương đạo trưởng dừng lại nhìn về phía Tư Hoài, nuốt hai chữ không tồi xuống, tiếp tục nói: “Phát hiện thiên tư ông ta tạm được nên thu lưu.”
“Có lẽ là bởi vì chuyện trải qua khi còn nhỏ nên ông ta nóng lòng cầu thành chuyện tu đạo, sau lại……”
Tư Hoài uống ngụm nước đá, lười tiếp tục nghe.
Thái Ất Huyền môn kiếm này kể chuyện xưa thật sự dài dòng, ai để ý cái loại người cặn bã như lẩu cay đã trải qua chuyện gì.
Chuyện trải qua khi còn nhỏ không phải thứ để ông ta lấy cớ để làm ác.
Thấy những người khác nghe đến say xưa, Tư Hoài buông cái ly xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Đã chạng vạng, không ít nhân viên công tác tan tầm rời đi, xung quanh sân dường như không có người.
Tư Hoài đi đến gốc cây đại thụ ở ngoài sân hưởng thụ sự mát mẻ, mới vừa lấy di động ra đã nghe thấy phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng: “Tư Hoài, tôi đã trở về.”
Tư Hoài quay đầu, chỉ thấy Tiểu Thanh ôm một cái bình linh hồn cao bằng nửa người nó, thở hổn hển đi tới.
Cậu nhìn bình linh hồn vẫn còn hoàn hảo, có âm khí mười phần kia: “Mày, mày lấy bình linh hồn ở đâu?”
“Nhặt.”
Tiểu Thanh lại đi về phía trước hai bước, sau khi cảm nhận được dương khí mãnh liệt trên người Tư Hoài thì dừng bước chân lại, đặt bình linh hồn xuống mặt đất.
Nó nhớ lại những gì nghe thấy ở trên đường, ngửa đầu vỗ vỗ ngực nói với Tư Hoài: “Tôi, tôi nhặt rác nuôi anh.”
Tư Hoài vô cùng cảm động, sau đó lại từ chối thở dài: “Tiểu Thanh, cái này chúng ta không thể bán.”
“Bán sẽ bị chú cảnh sát bắt.”
Tiểu Thanh mờ mịt: “Tại sao?”
Tư Hoài suy nghĩ một lát, giải thích: “Bởi vì cái này không phải bị chủ nhân nó vứt bỏ, là chủ nhân của nó đặt ở đó, bị mày không cẩn thận nhặt về.”
“Nói nghiêm trọng một chút thì này xem như là trộm đồ.”
Tiểu Thanh lập tức đưa hai tay ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Vây, hiện tại tôi trở lại đó.”
“Tôi sẽ trả lại.”
Tư Hoài đứng dậy muốn đi lấy bình linh hồn, thoáng nhìn đồ vật ở bên trong, vẫy tay nói với Tiểu Thanh: “Đậu hủ thúi ở đây có thể ăn.”
Tiểu Thanh: “Cái này không phải của chủ nhân nó sao?”
“Không phải, cái này là, là Tổ sư gia khen thưởng mày kiếm được tiền.”
Tiểu Thanh an tâm, đi đến bên cạnh bình linh hồn móc một con lệ quỷ nhét vào trong miệng.
Di động trong túi vang lên, Tư Hoài nhấn mở, là tin nhắn của Diêu Tiền.
【 quan chủ, trước mắt không có tin tức của tội phạm bị truy nã, nhưng tôi điều tra ra một chuyện lớn hơn! 】
【 nghe quỷ Thương Dương nói, trong một biệt thự ở khu Ninh An ẩn giấu tổ chức tà giáo, sát quỷ vô số, nơi bọn họ đi đến một quỷ cũng không còn! Dưới trướng thủ lĩnh tà giáo còn có một ác quỷ hung thần ác sát, chuyên môn ăn quỷ……】
Nhấn mở tin nhắn, trong lòng Tư Hoài lộp bộp một chút.
Cậu quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Thanh, trong khoảng thời gian này mày đi theo bên cạnh tao, hoặc là ở lại nhà họ Lục, đừng chạy loạn.”
Tiểu Thanh nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Tư Hoài nhíu mày nói: “Thương Dương xuất hiện một tổ chức tà giáo.”
“Còn có một con quỷ chuyên môn ăn quỷ!”
Tiểu Thanh sờ sờ bình linh hồn rỗng tuếch, mở to hai mắt: “Thật là đáng sợ, sao lại có thể ăn quỷ.”