Chương 26-1

Mọi người còn chưa kịp thoát khỏi tình cảnh Tư Hoài dùng tay không đánh lệ quỷ đến hồn phi phách tán thì nghe được động tác vang dội của Tư Hoài, cậu nói tên chiêu thúc một cách khí phách.

???

Cái gì vậy?

Sao lại có loại chiêu thức ngũ hồ tứ hải này?!

Phương đạo trưởng cũng hoảng thần, buồn bã nói: “Không ngờ công kích bình thường cũng còn có thể đánh người……”

Nguyên Ngọc:???

Đánh người là trọng điểm sao?!

Lúc này Tư Hoài không rảnh chú ý tới mấy người bị vây ở trong trận, trong mắt chỉ có Trương Lượng,

Cậu đánh một quyền làm mặt mũi Trương Lượng bầm dập.

Vết thương lần trước Trương Lượng bị đánh còn chưa có lành hoàn toàn, lần này chưa niệm chú thuật xong đã bị đánh ngã xuống đất.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, ông ta ngay cả bò cũng bò không đứng dậy.

Trương Lượng khó có thể tin nhìn Tư Hoài, bên môi tràn ra một vệt máu: “Cậu, sao cậu có thể trực tiếp đi từ quỷ môn tam sát trận ra?”

Tư Hoài cũng không biết, thuận miệng nói: “Trận pháp này của ông là giả.”

“Không có khả năng!” Trương Lượng lửa giận công tâm, lại phun ra một búng máu.

Tư Hoài xách cổ áo ông ta kéo dài tới bên cạnh trận pháp, hỏi Nguyên Ngọc: “Nguyên Bảo, quay rõ ràng sao?”

“Quay, quay rõ ràng.”

Nguyên Ngọc hốt hoảng gật đầu, ngay cả việc sửa lại đúng tên mình cũng đã quên.

“Vậy là tốt rồi.”

Tư Hoài đá chân Trương Lượng: “Ngẩng đầu, nhìn màn ảnh.”

Trương Lượng sưng to mặt, nói ra một câu từ kẽ răng: “Cậu, vậy mà cậu lại nhục nhã tôi như vậy, cậu……”

Ông ta bị đánh rớt mấy cái răng, đọc chữ không rõ, Tư Hoài nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy ồn ào.

Xác định camera đã quay đến mặt ông ta,Tư Hoài nhìn quét một vòng, thoáng nhìn góc tường có đặt hai cái quan tài, một cái trong đó đang mở.

Cậu kéo Trương Lượng đi đến quan tài, đến gần mới phát hiện bên trong quan tài được mở ra có một người đàn ông đang nằm, hai tay hai chân bị trói chặt, nhìn như đã ngất rồi.

“Tư đạo trưởng, quan tài kia là quan tài ngồi sát của quỷ môn tam sát trận.”

Tư Hoài cúi đầu nhìn tướng mạo của người đàn ông nằm trong quan tài, mỏ chuột tai khỉ, mũi cùng gò má không có thịt, trán, cằm, lưỡng quyền khuyết hãm.

Không phải người tốt.

Mặc kệ.

Tư Hoài lười túm anh ta ra, dùng một quyền đánh Trương Lượng ngất xỉu ném vào quan tài, đóng quan tài lại kín mít.

Này là có thù hận bao nhiêu lớn vậy?

Nguyên Ngọc quay video tay run nhè nhẹ, từ trước đến nay đấu pháp giữa đạo sĩ là dùng bùa chú trận pháp, hiếm khi thô bạo đơn giản như vậy, phương thức công kích có thương tổn cực lớn.

Xác định Trương Lượng chạy không thoát, Tư Hoài xoay người thì thấy mọi người hốt hoảng nhìn chính mình.

Cậu xoa xoa tay, giải thích nói: “Người kia là tội phạm truy nã.”

Mọi người ngơ ngác gật đầu, vốn tưởng cậu có thù riêng với lão đạo sĩ đầu bạc kia, không ngờ lại là nguyên nhân này.

Trong phút chốc hình tượng Tư Hoài ở trong mắt bọn họ cao lớn thêm vài phần.

Đạo trưởng Mao Sơn phái lẩm bẩm nói: “Tư đạo trưởng thật là một lòng vì dân.”

“Vậy chiêu thức mới vừa dùng là chiêu thức trở lại nguyên trạng gì đó……”

Tư Hoài tiếp tục nói: “Giá trị hai mươi vạn đấy.”

Đạo trưởng Mao Sơn phái: “……”

Ngồi sát đột nhiên có nhiều thêm một người sống, tam sát cục hơi buông lỏng, âm khí của oan hồn lệ quỷ trong quỷ môn trận bạo trướng, sắc mặt càng thêm dữ tợn.

Mục đích chủ yếu của quỷ môn tam sát trận là làm hấp dẫn âm hồn để đông đảo âm hồn gϊếŧ hại lẫn nhau, tế luyện ra âm hồn càng thêm cường đại hơn để cho Trương Lượng dùng.

Lúc này Trương Lượng đã bị nhốt, vạn quỷ cờ không có người thi chú, trận pháp buông lỏng, nhóm âm hồn không còn cảm nhận được lực hấp dẫn như trước đó nữa, sôi nổi chuyển lực chú ý đến người sống trong trận.

Phương đạo trưởng vung kiếm bức lui một con lệ quỷ đánh úp lại, thấy mấy lệ quỷ khác thèm nhỏ dãi nhìn chăm chú vào bọn họ thì nhíu mày nói: “Không tốt, mau chóng phá trận.”

“Đạo hữu, Tư quan chủ đã ở ngoài trận, ngài mau dạy cậu ấy phương pháp phá trận đi.”

“Để tôi cẩn thận nghĩ lại.”

Đạo trưởng Mao Sơn phái cũng gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, ông ta chỉ xem qua vài lần trong lúc lơ đãng, hiện tại sống chết đang ở trước mắt, đại não trống rỗng, lập tức nghĩ không ra.

Mới nói chuyện vài câu ngắn ngủn mà âm khí ở mộ thất đã bạo trướng gấp đôi, lạnh lẽo che trời lấp đất xâm nhập vào cốt tủy, tất cả đều lạnh cả người.

Tư Hoài lại cảm thấy rất mát mẻ, đi về phía trước một bước.

Phương đạo trưởng vội vàng quát bảo ngưng lại: “Tư quan chủ! Cậu đừng lại đây!”

Quỷ môn tam sát trận cần phá trận từ bên ngoài, bọn họ không biết nếu Tư Hoài lại tiến vào lần nữa thì có thể tiếp tục đi ra ngoài hay không, vẫn là không nên gánh sự nguy hiểm này thì tốt hơn.

Bước chân Tư Hoài dừng lại, a một tiếng, đứng ở mép trận pháp.

Diện tích của mộ thất cực lớm, số lượng âm hồn đông đảo, trong đó có trộn lẫn không ít du hồn bình thường, thứ chân chính công kích các đạo sĩ chính là những lệ quỷ, vào khoảnh khắc du hồn bình thường cảm nhận được dương khí của Tư Hoài thì co ro ở góc tường run bần bật.

Mọi người cho rằng bọn họ sợ hãi lệ quỷ chứ không có nghĩ đến Tư Hoài.

“Thái Ất Huyền môn kiếm!”

“Cửu cung bát quái kiếm!”

…………

Dáng người của mấy vị đạo sĩ linh hoạt, múa may pháp khí trong tay, thoạt nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt.

Tư Hoài mắt trông mong nhìn, cân nhắc mình cũng nên đi học kiếm thuật gì đó.

Cậu đã xem qua sư huynh dùng kiếm, khi còn nhỏ cậu cảm thấy cầm kiếm đi khắp nơi quá mệt mỏi nên vẫn luôn lười học.

Sau khi lớn lên mới ý thức được thứ kiếm thuật này cho dù đánh không lại địch thì hù người cũng cực tốt.

Đạo trưởng Mao Sơn phái vắt hết óc, cuối cùng cũng nhớ ra bước đầu tiên phá trận: “Tư đạo trưởng, vạn quỷ cờ phía sau cậu là mắt trận.”

“Lão đạo kia dùng quỷ môn tam sát trận luyện thành pháp khí, trước tiên phải phá hủy vạn quỷ cờ.”

Tư Hoài quay đầu nhìn, ở trung tâm mộ thất có cắm một lá cờ màu đen, như có như không mùi máu tươi.

Cậu đến gần thì phát hiện lá cờ dường như đã bị thấm máu hoàn toàn, màu đen này là màu đỏ đen đậm, cột cờ là một khúc xương trắng có hoa văn phúc mãn!

Phương đạo trưởng có kinh nghiệm đối phó với vạn quỷ cờ, ông ta vội vàng nói: “Tư quan chủ, vạn quỷ cờ âm độc vô cùng, trước tiên ——”

Lời còn chưa dứt đã thấy Tư Hoài dùng tay không rút vạn quỷ cờ, xé cờ cùng cột cờ thành hai nửa.

Âm lãnh quanh thân mọi người hạ thấp, mắt trận bị phá hủy vô cùng đơn giản.

Tư Hoài nhìn xương trắng nhiều thêm hai cái, ngẩng đầu hỏi Phương đạo trưởng: “Ngài vừa mới nói cái gì?”

Phương đạo trưởng yên lặng lắc lắc đầu.

Ông ta chưa nói gì cả, ông ta không xứng.

Mắt trận bị hủy, đạo trưởng Mao Sơn phái móc một cái kính bát quái ra, bắt ấn thấp giọng niệm chú: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”

“Phá!”

Đạo trưởng Mao Sơn phái đi đến cạnh trận pháp, đang muốn bước chân ra thì kính bát quái trong tay thình lình bị âm khí đánh rớt.

Sắc mặt ông ta tái nhợt: “Vậy mà không phá trận thành công.”

Phương đạo trưởng rút kiếm đánh vào mặt lệ quỷ, quay đầu nói với đạo trưởng Mao Sơn phái: “Đạo hữu, chớ có sốt ruột, chúng tôi còn chịu được.”

Đạo trưởng Mao Sơn phái gật đầu, tiếp tục thi pháp.

“Phá!”

“Lại phá!”

Sắc mặt ông ta đỏ lên, trên trán nổi đầy gân xanh, liên tục thi chú nhiều lần, thanh âm dần dần vô lực.

Tư Hoài nhìn không được, đi đến cạnh trận pháp, duỗi tay bắt lấy tay áo ông ta trực tiếp túm người ra ngoài.

Đạo trưởng Mao Sơn phái ngã ngồi xuống mặt đất, khϊếp sợ nhìn Tư Hoài.

Này, này cũng được sao?!

Tư Hoài cũng chỉ thử xem, phát hiện có thể làm như vậy thì nói với mấy người còn lại trong trận pháp: “Từng người tới đây, tôi kéo các người ra ngoài.”

Vài phút sau, mọi người đứng ở ngoài trận, biểu tình càng thêm hoảng hốt.

Này rốt cuộc là thần tiên gì vậy?

“Tư quan chủ, ngài, ngài tới từ đạo quan nào?”

“Đạo Thiên Quan.”

“Cung phụng……”

“Đạo Thiên thiên tôn.”

Nguyên Ngọc lẩm bẩm nói: “Tôi vậy mà chưa từng nghe nói qua cái tên Đạo Thiên thiên tôn này.”

Tư Hoài vỗ vỗ vai anh ta: “Tổ sư gia của chúng tôi tương đối điệu thấp.”

“Xem sách nhiều chút, cố gắng học tập.”

Ra khỏi trận pháp rồi thì hóa giải quỷ môn tam sát trận vô cùng dễ dàng, mấy người họ chia làm hai đội, một đội hóa giải tam sát cục, một đội xử lý quỷ môn trận, siêu độ đông đảo âm hồn.

Tư Hoài đứng ở bên cạnh quan tài, xoắn vạn quỷ cờ thành sợi dây trói tay Trương Lượng, thắt nút thật chặt.

Giải quyết trận pháp ở mộ thất xong, mấy người họ rời đi dọc theo đường lúc tiến vào mộ đạo.

Mới vừa đi đến con đường nhỏ thì thấy một chiếc Minibus chạy ngang qua.

Tài xế nhìn thấy bọn họ mặc đạo bào còn mang theo hai người hôn mê bất tỉnh thì dừng lại, cảnh giác nhìn bọn họ: “Các người làm gì đó?”

Mọi người liếc nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu.

Thấy bọn họ không nói lời nào thì tài xế cầm di động báo cảnh sát.

Tư Hoài vội vàng đi lên nói: “Đại ca, chúng tôi là hiệp hội Đạo giáo Thương Dương, hôm lên trên núi làm pháp sự.”

“Hai vị này xảy ra chút sự cố, tạm thời ngất đi rồi.”

“Có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường không? Đến khu khai quật cổ mộ ở Dư trấn?”

Nói xong Tư Hoài cầm chứng nhận đạo sĩ của Phương đạo trưởng đưa cho tài xế xem, tài xế nửa tin nửa ngờ.

Tư Hoài tiếp tục nói: “Ngài không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi nhân viên công tác của trạm khai quật.”

Nhà tài xế ở gần trạm khai quật, ông ta thật sự gọi điện thoại hỏi, xác định bọn họ không phải người xấu thì vội vàng để mấy người họ lên xe.

Nguyên Ngọc tiến đến bên tai Tư Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Tư quan chủ, sao ngài không trực tiếp nói cho ông ta biết chuyện tội phạm truy nã?”

Có thể tùy ý lấy được hình ảnh của tội phạm truy nã ở trên mạng, đối chiếu một chút sẽ bớt được nhiều việc.

Tư Hoài hạ giọng nói: “Tôi sợ ông ta thấy hơi tiền nổi máu tham.”

Nguyên Ngọc cúi đầu nhìn diện mạo đôn hậu của tài xế, lại nhìn Trương Lượng mắt mặt mũi bầm dập, có chút mê mang.

Tư Hoài: “Nguyên Bảo, anh có cái tên như vậy mà sao lại không có hiểu biết gì về chuyện tiền tài vậy?”

Nguyên Ngọc: “…… Tư quan chủ, tôi tên Nguyên Ngọc.”

Tư Hoài có lệ trả lời lại, sau khi lên xe thì tìm ảnh chụp tội phạm bị truy nã ở website cơ quan công an official, không có bức ảnh nào trùng khớp với người đàn ông ở đối diện.

Cậu sâu kín mà thở dài, hận sắt không thành thép nói: “Sao anh ta lại không phải tội phạm bị truy nã chứ?”

Anh Đường bị đường núi xóc nảy đánh thức, chậm rãi mở to mắt, đối diện với con người bùng cháy của Tư Hoài.

Minibus dán màng cửa số chống nắng, ánh sáng tối tăm, các đạo trưởng trải qua chuyện vừa rồi cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, mặt không có cảm xúc.

Anh Đường cứng đờ quay đầu lại thì thấy một đám đạo sĩ mặc đạo bào.

Trước mắt anh ta tối sầm.

Xong rồi, đã bị bắt quả tang.