Chương 23-2

Học xong, Tư Hoài ở lại phòng học chờ Diêu Tiền.

Diêu Tiền hưng phấn bay vào: “Quan chủ, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Tư Hoài hỏi: “Anh biết tội phạm truy nã ở trấn Ngũ Trạch không?”

“Biết biết, gần đây mọi người đều đang nói đến chuyện này.” Diêu Tiền liên tục gật đầu.

Tư Hoài nghiêm túc nói: “Tin tức nói tội phạm bị truy nã đã chạy đến Thương Dương, chúng ta là học sinh của đại học Thương Dương, cần phải vì thành thị mà bỏ ra một phần lực.”

Diêu Tiền bổ sung: “Bỏ ra một phần lực, kiếm một số tiền.”

Bị nói trúng tim đen, Tư Hoài mặt không đổi sắc: “Anh có thể phát lệnh khen thưởng ở dưới âm phủ không, để cô hồn dã quỷ chú ý một chút?”

“Cái này đơn giản.”

Diêu Tiền gật đầu nói với cậu: “Cô hồn dã quỷ ở lại dương gian phần lớn đều rất nhàm chán, bọn họ cũng vui vẻ khi có có chuyện làm, nhưng mà…… thù lao thì sao?”

Tư Hoài thử hỏi: “Siêu độ miễn phí?”

Diêu Tiền: “……”

Gian thương người ta thì đưa ra giá chênh lệch, gian thương cậu lại muốn mạng của quỷ.

“…… thôi được rồi, vẫn là đốt thêm một ít vàng thỏi đi.”

Tư Hoài a một tiếng, làm ra một cái bản thảo rập khuôn: “Phàm là quỷ cung cấp tin tức đáng tin cậy đều sẽ được khen thưởng vàng thỏi.”

Cậu không biết vàng thỏi có thể mua được bao nhiêu đồ, dù sao thì gấp vàng thỏi cũng dễ, gấp nhiều chút cũng được.

Một người một quỷ thương nghị xong nội dung cụ thể của lệnh khen Ttưởng, Tư Hoài đóng dấu đốt cho Diêu Tiền.

Diêu Tiền ôm lệnh khen thưởng tự chế đi ra cổng trường.

Xanh hóa xung quanh làng đại học rất tốt, công viên, hoa viên nhỏ chỗ nào cũng có.

Tuy cô hồn dã quỷ lưu luyến nhân thế, nhưng đại đa số sẽ không cố tình quấy rầy con người, ban ngày thích ngốc ở một góc hẻo lánh của công viên, đêm khuya mới xuống đường đi bộ.

Diêu Tiền đi theo âm khí đến đình hóng gió ở công viên, có mấy con quỷ ngồi ở ghế đá nói chuyện phiếm: “Mấy cậu có nghe nói gì không? Gần đây Thương Dương đã xảy ra một chuyện lớn.”

“Có phải có mấy con quỷ biến mất không lý do không?”

“Đúng đúng đúng, nghe nói có tà giáo chuyên bắt quỷ, không biết luyện tà thuật gì.”

Trong đó có một con quỷ không có mắt sắc mặt đại biến, một lúc lâu sau mới sâu kín mà nói: “Mấy anh em của tôi chính là thua trong tay tà giáo.”

“Các cậu đừng thấy tôi là người mù mà xem thường thính lực của tôi, ngày đó, một đêm tối không trăng gió thổi mạnh ——”

Con quỷ không có mắt dừng lại, đầu xoay 180° nhìn Diêu Tiền đứng cách đó không xa: “Ai?”

Mấy con quỷ có mắt khác nhìn thấy Diêu Tiền thì có chút kinh ngạc: “Làm quỷ cũng đi phát tờ rơi sao?”

Diêu Tiền: “…… Đây là lệnh khen thưởng.”

“Đừng bỏ lỡ vàng khi đi ngang qua.”

Diêu Tiền phân phát lệnh khen thưởng cho bọn họ, sau đó cũng ngồi xuống, hỏi: "Vừa rồi mấy người đang nói cái gì mà tà giáo vậy?”

Quỷ không có mắt thở dài một hơi, tiếp tục giảng: “Buổi tối ngày đó tôi cùng mấy anh em chờ ở nhà, tà giáo bỗng nhiên tìm tới cửa, tôi chỉ nghe thấy đại ca kêu rên vài tiếng tiếp theo đã hồn phi phách tán.”

“Tôi đứng thứ năm, đi theo nhị ca tam ca chạy thoát, chạy đến một khu biệt thự ở Ninh An nghĩ ngơi mấy ngày, sau đó nhị ca tam ca ra cửa tản bộ, tiếp theo cũng……”

Quỷ không có mắt chậm rãi nói: “Sau đó tôi mới nghe quỷ ở gần đó nói, khu biệt thự kia chính là hang ổ của tà giáo!”

“Nơi bọn họ ở một con quỷ cũng không có.”

Nội tâm Diêu Tiền kinh hãi, tà giáo này cũng thật độc ác!

Hắn hỏi thăm xong thì đi nói cho quan chủ.

“Biệt thự kia ở đâu?”

“Khu Ninh An.”

Khu Ninh An khu · Vườn Giang Nam

Tư Hoài ôm một rương giấy vàng đi vào nhà họ Lục, quản gia Trần đang quét ở cửa, mấy khối gạch men sứ bóng loáng, hiển nhiên là trải qua nhiều ngày nên cây lau nhà đã bị mài giũa.

Vẫn còn rất lâu mới đến thời gian cơm chiều, Tư Hoài bỏ cái rương xuống hỏi quản gia Trần: “Chú Trần, hiện tại chú có rảnh không?”

Quản gia Trần gật đầu: “Ngài có gì phân phó sao?”

“Chú biết gấp vàng thỏi không? Giúp cháu gấp đi.”

Quản gia Trần đáp: “Biết.”

Tư Hoài rất ngượng ngùng nếu để ông ấy làm không công, chủ động nói: “Tính tiền lương.”

Quản gia Trần ngẩn người, gương mặt nghiêm túc hơi thả lỏng.

Tư Hoài tiếp tục nói: “Gấp mười cái tính chú một thỏi vàng.”

Quản gia Trần nghe không hiểu: “Cái gì?”

Tư Hoài: “Gấp mười cái sẽ cho chú một thỏi vàng tiền lương.”

“Vàng thỏi này chú có thể giữ lại sau này dùng, cũng có thể đốt luôn bây giờ.”

Quản gia Trần: “……”

“Ngài quá khách khí rồi”

“Nên vậy nên vậy.”

Tư Hoài chỉ lo gấp, gấp được càng nhiều càng tốt, không lâu sau xung quanh đã chất đầy vàng thỏi.

Mà quản gia Trần không giống vậy, vừa gấp đồng thời còn sắp xếp vàng thỏi chỉnh tề, tương tự với hương nến trong tiệm bán, làm người ta vừa thấy đã có cảm giác rất tốt.

Tư Hoài quét mắt một cái, quản gia Trần còn gấp nhiều hơn cậu mấy cái.

Lúc Lục Tu Chi vào cửa thì thấy cả căn phòng khách tràn đầy vàng thỏi.

Tư Hoài đưa cho quản gia Trần mội túi vàng thỏi: “Đây là tiền lương của chú.”

Lục Tu Chi: “……”

Quản gia Trần tiếp nhận, vừa xoay người thì thấy Lục Tu Chi gật đầu một cái rồi đi về phòng mình.

Tư Hoài đứng dậy duỗi người, thấy Lục Tu Chi nhìn chằm chằm vàng thỏi trên mặt đất thì suy tư một lát, sau đó lấy cho anh một túi: “Coi như là tiền thuê của Đạo Thiên quan đi.”

Lục Tu Chi:???

Tư Hoài vỗ vỗ vai anh: “Không cần khách khí, là chuyện nên làm.”

Lục Tu Chi: “……”

Hai người sống ở nhà họ Lục đều có vàng thỏi, Tiểu Thanh đương nhiên cũng có.

Tư Hoài xách theo vàng thỏi đi đến phòng sau, trực tiếp đốt cho Tiểu Thanh.

Có lẽ là bởi vì mấy ngày hôm trước Tiểu Thanh tiêu hóa năm con lệ quỷ nên hiện tại nó có thể đến gần Tư Hoài một ít, không cần trốn tránh ở xa.

Vàng thỏi đầy đất, Tiểu Thanh chỉ lấy một cái, còn dư lại đẩy cho Tư Hoài, nhẹ nhàng nói: “Cho Tư Hoài, Tư Hoài không có tiền.”

Tư Hoài bị nó làm cảm động, vội vàng nói: “Tư Hoài có tiền, không thiếu một ít này của Tiểu Thanh.”

“Tiểu Thanh giữ mua đồ ăn đi.”

Tiểu Thanh chớp chớp mắt, nghiêm túc tự hỏi tại sao cậu lại có tiền.

Qua một lát mới nhẹ giọng hỏi: “Tư Hoài đi làm việc vặt sao?”

Làm việc vặt?

Tư Hoài có chút nghi hoặc, ở nơi nào gọi công việc thành làm việc vặt vậy?

Cậu giải thích nói: “Lần trước kiếm được tiền ở trấn Ngũ Trạch, ngày mai bắt đầu làm hạng mục cấp quốc gia, đến cổ mộ hỗ trợ.”

Tiểu Thanh không hiểu cái gì là hạng mục cấp quốc gia, nghe thấy hai chữ quốc gia thì vội vàng hỏi: “Tư Hoài muốn đi đánh giặc sao?”

“Tôi bảo hộ anh, tôi rất lợi hại.”

“Không phải đánh giặc, là……”

Tư Hoài không hiểu hạng mục khảo cổ là muốn làm cái gì, thầy Trần cũng không có nói cho cậu nội dung cụ thể.

Cậu suy nghĩ một lát, nói với Tiểu Thanh: “Hay là ngày mai mày đi cùng tao đi?”

Bình linh hồn là được lấy từ cổ mộ ra.

Nói không chừng lần này cũng có thể gặp phải lệ quỷ lót bụng cho Tiểu Thanh, thăng cấp.

“Đi.”

Tiểu Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi giúp Tư Hoài kiếm tiền.”

Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thanh đi theo Tư Hoài đến trường học.

Hạng mục khảo cổ nằm ở một trấn nhỏ của Thương Dương, tên là Dư trấn, chuyên ngành khảo cổ của đại học Thương Dương hợp tác cùng cục văn hóa tỉnh, mỗi ngày đều có xe chuyên dùng đến đưa đón.

Trần Phúc Hồng mang theo không nhiều người lắm, hai nam sinh một nữ sinh, đều là nghiên cứu sinh của ông ta.

Tư Hoài không quen biết ai, chỉ chào hỏi Trần Phúc Hồng .

“Thầy Trần.”

Trần Phúc Hồng gật gật đầu, lễ phép mà hô: “Thầy Tư.”

Tư Hoài sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy.

Ba nghiên cứu sinh khác kinh ngạc, người này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn bọn họ không ít, vậy mà là giáo viên đại học sao?

Nữ nghiên cứu sinh đánh giá một chút, hỏi Trần Phúc Hồng: “Thầy, vị này không phải là học đệ chuyên ngành quản lý hành chính sao?”

Biết bọn họ hiểu lầm, Trần Phúc Hồng giải thích nói: “Là cậu ấy.”

“Nhưng Tư Hoài ở phương diện Đạo giáo rất giỏi, đáng giá xưng một tiếng thầy Tư.”

Về phương diện khác, Tư Hoài đã cứu mạng ông ta, Trần Phúc Hồng dạo qua quỷ môn quan một chuyến, không thể nào đối đãi với Tư Hoài giống như học sinh bình thường được.

Nữ nghiên cứu sinh liếc nhìn Tư Hoài hai cái, nhỏ giọng nói thầm với hai người khác: "Không phải cục văn hóa mời đạo trưởng của hiệp hội Đạo giáo Thương Dương Đạo tới hỗ trợ sao……”

Không lâu sau đã đến Dư trấn, chiếc xe xuyên qua đồng ruộng, ngừng ở một khoảng đất trống đầy cỏ dại, không ít người đi lại xung quanh đất trống, trong tay cầm đủ loại kiểu dáng dụng cụ.

“Tới rồi.” Trần Phúc Hồng mang theo mấy người đến đất trống: “Chính là nơi này, chúng ta phụ trách khu vực này.”

Tư Hoài gật gật đầu, xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử.

Tiếp theo cậu đi theo sau Trần Phúc Hồng , đi một vòng quanh đất trống.

Đi được nửa giờ nhưng vẫn đứng trên mặt đất.

Tư Hoài nhịn không được hỏi Trần Phúc Hồng: “Chúng ta không hạ mộ sao?”

Không phải trộm mộ trong tiểu thuyết đều đi theo mộ thất xuống dưới lòng đất sao?

Nữ nghiên cứu sinh bĩu môi: “Chúng ta là khảo cổ, hạ mộ gì đó là tiếng lóng của trộm mộ tặc.”

Trần Phúc Hồng giải thích: "Mấy tiểu tổ khác đang dọn dẹp cửa vào mộ thất, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là điều tra đồng ruộng.”

“Chính là tìm kiếm vật khả nghi ở khu đất hoang này.”

“Ngay cả chuyện này cũng không biết mà đã tới đây rồi sao……”

Nữ nghiên cứu sinh lẩm bẩm một câu, đột nhiên dừng bước chân lại, lấy công cụ mang theo tùy thân ra, ngồi xổm xuống đào đất tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng đào ra một cục đá.

Cô ta kích động nói với Trần Phúc Hồng: “Thầy, ngài xem, này có phải cuốc đá không?”

Trần Phúc Hồng nhìn, không nói gì.

Ý cười trên mặt nữ nghiên cứu sinh cứng đờ: “Không phải sao?”

Hai nghiên cứu sinh khác nhìn kỹ, nhỏ giọng thảo luận: “Đây là khối đá bình thường.”

Vốn định thể hiện một chút trước mặt Tư Hoài, kết quả lại ném hết mặt mũi.

Sắc mặt nữ nghiên cứu sinh đỏ lên, quay đầu nói với Tư Hoài: “Thầy Tư, cậu không hiểu chuyện điều tra những việc này, không bằng đi trạm sửa sang phân loại lại đi.”

Nhận thấy được địch ý không thể hiểu được đến từ cô ta, Tư Hoài nhàn nhạt nói: “Tôi thấy chị cũng không hiểu biết được bao nhiêu."

“Thật sự học chuyện ngành khảo cổ sao?”

Sắc mặt nữ nghiên cứu sinh chợt xanh chợt trắng.

Tư Hoài cúi đầu, chú ý tới một luồn âm khí bên chân.

Cậu ngồi xổm xuống, nhặt nhánh cây đẩy bùn đất ra.

Dưới bùn chôn một khúc xương màu trắng.

Tư Hoài dùng đầu gỗ chọc chọc vào khúc xương, ngửa đầu hỏi Trần Phúc Hồng: “Chính là tìm loại đồ khả nghi này sao?”

Mọi người cúi đầu, sắc mặt đồng thời thay đổi.

“Cái này hình như không phải xương của động vật.”

“Thoạt nhìn như là, là xương người……”