Phí Tú Tú đi đến bên cạnh Tư Hoằng Nghiệp hung hăng mà nhéo xuống cánh tay của ông.
Tư Hoằng Nghiệp đau đến mức nhe răng trợn mắt, lực chú ý bị dời đi, tức giận dưới đáy lòng dần dần tiêu tán.
Ông nhìn về phía Tư Hoài, xụ mặt nói: “Ba không phải phản đối con có tín ngưỡng tôn giáo, con đã là người trưởng thành rồi, ít nhất cũng nên có chút năng lực phân biệt thị phi, Đạo Thiên Quan kia của con, ba nói……”
Tư Hoài lười nghe ông nói, xoay người rời đi.
Phí Tú Tú lại nhéo eo Tư Hoằng Nghiệp: “Em thấy EQ của anh đều bị chó ăn rồi.”
“Nói những lời đó trước mặt Tiểu Tư không phải là cố ý kiếm chuyện sao?”
Tư Hoằng Nghiệp xoa xoa cánh tay: “EQ anh thì làm sao? EQ không cao anh có thể cưới em về nhà sao?”
Phí Tú Tú trợn trắng mắt: “Đó là vì lúc trước mắt em bị mù.”
Hai người mới vừa đi đến trên đường đã có một chiếc xe hơi bay vọt qua, không hề có ý giảm tốc độ mà chạy vào vũng nước nhỏ trên đường, bắn nước bùn lên cao văng vào người qua đường.
Tư Hoằng Nghiệp còn chưa có phản ứng kịp đã bị xối nước đầy người, trong miệng còn có lá cây.
“Phi phi phi —— ọe ——”
“Tú Tú, em……”
Ông quay đầu nhìn Phí Tú Tú rồi ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng hai người đi cùng nhau, nhưng sao trên người Phí Tú Tú không có một chút nước bẩn nào vậy.
Nếu không phải trong miệng còn có mùi thối thì ông đã cho rằng chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Phí Tú Tú cũng kinh ngạc, cô cũng thấy nước bị văng tới đây, nhưng đột nhiên có một cơn gió thổi tới hất toàn bộ nước bẩn lên trên người Tư Hoằng Nghiệp.
Đáy lòng Tư Hoằng Nghiệp cảm thấy kỳ quái, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “May mắn anh chắn kịp.”
Phí Tú Tú: “Em thấy may mắn anh lớn lên có da mặt dày thì đúng hơn.”
Một trận gió nhẹ thổi qua sau lưng, Phí Tú Tú xoay người, không tự chủ được mà nhìn về phía nhà gỗ nhỏ của nhà họ Lục.
“Không được, em phải đi xem người nhà của em lần nữa.”
…………
Buổi sáng, Tư Hoài ngáp một cái đi vào khu dạy học, đưa bùa bình an xong thì trực tiếp nằm lên bàn ngủ.
Giờ ra chơi buổi sáng bình thường đều rất an tĩnh, mọi người sẽ ngủ bù, ăn cơm sáng, nhưng hôm nay lại phá lệ náo nhiệt, các bạn học ríu rít trò chuyện.
“Má ơi, sao lại chạy đến Thương Dương rồi?”
“Giám sát ở Thương Dương tốt hơn so với trấn nhỏ nhiều, người này không phải tự đi tìm đường chết sao.”
“Một đống tuổi rồi mà chân cẳng còn khá tốt.”
…………
Tư Hoài mơ mơ màng màng mà nghe, bỗng nhiên Đổng Đại Sơn đẩy đẩy cậu, kinh hô: “Cmn, Tư Hoài cậu mau xem.”
“Này có phải lão đạo sĩ đầu bạc hai ngày trước bị cậu bắt không?”
Tư Hoài ngáp một cái, nhìn màn hình di động của Đổng Đại Sơn.
Là lệnh truy nã, treo giải thưởng hai mươi vạn.
Tư Hoài thanh tỉnh trong nháy mắt, nhìn ảnh chụp, đúng là lão đạo sĩ đầu bạc hồi cuối tuần.
“Là ông ta.”
“Má nó, ông ta vậy mà đã trốn thoát.”
Đổng Đại Sơn khϊếp sợ: “Hai ngày trước dì còn tổ chức đưa những người bị hại khác đến cục cảnh sát, chuẩn bị làm lão già này ở trong ngục giam đến chết.”
Tư Hoài: “Sau đó ông ta lựa chọn vượt ngục.”
Đổng Đại Sơn: “…… Có đạo lý.”
Tư Hoài chọc chọc màn hình di động của cậu ta, phóng to giá trị tiền thưởng.
Xác định không phải chính mình hoa mắt mà thật sự là hai mươi vạn mới cẩn thận nhìn nhìn nội dung tin tức.
【 Nghi phạm Trương Lượng đang lẫn trốn, nam, cao khoảnh 1m7, tóc bạc…… cơ quan công an sẽ khen thưởng mười vạn tệ đối với người dân cung cấp manh mối quan trọng, khen thưởng hai mươi vạn tệ đối với người dân hiệp trợ bắt nghi phạm……】
“Cmn, hình như là chạy đến Thương Dương.” trong lòng Đổng Đại Sơn lộp bộp một chút, khẩn trương hỏi: “Tư Hoài, ông ta sẽ không đến tìm cậu chứ?”
Tư Hoài: “Nếu thật sự là như vậy thì tôi đã trách lầm ông ta rồi.”
“Ông ta miễn cưỡng được xem như người tốt.”
Vội vàng đưa tiền, cống hiến vào GDP vì Hoa Quốc.
Đổng Đại Sơn: “……”
Lý Văn Soái ngồi ở bàn trên mơ hồ nghe thấy bọn họ đang thảo luận về lão đạo đầu bạc thì quay đầu lại nhìn Tư Hoài.
Đồng học ngồi ở bên cạnh cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Lý Văn Soái, có phải Tư Hoài đang bán bùa bình an gì đó không? Hình như việc làm ăn không tồi đúng không?”
Lý Văn Soái cười lạnh: “Việc làm ăn không tồi mà hiện tại còn đang dùng cái điện thoại cũ kỹ kia sao?”
“Phỏng chừng đều là đơn ảo.”
Thấy bộ dạng lười biếng của Tư Hoài, Lý Văn Soái hận đến ngứa răng.
Đều do cậu làm hại cậu ta mất mặt trước mặt thầy Dương.
“A…… Tôi còn định đi mua.”
“Mua cái gì, không nhìn thấy tin tức đã nói ——”
Giọng nói Lý Văn Soái dừng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Cậu ta xoay người nhìn về phía Tư Hoài, cố ý đề cao âm lượng: “Tôi nghe nói cuối tuần trước cậu đi trấn Ngũ Trạch.”
Tội phạm truy nã cũng ở trấn Ngũ Trạch, nghe thấy ba chữ này, đồng học xung quanh đều tò mò nhìn lại đây.
Tư Hoài cúi đầu gửi tin nhắn cho Diêu Tiền kêu hắn lại đây một chuyến.
Thấy cậu không nâng đầu, Lý Văn Soái cảm thấy chính mình bắt được nhược điểm, sắc mặt vui vẻ: “Tin tức nói lão đạo sĩ đầu bạc dùng cái gọi là phù chú tà thuật lừa không ít người.”
Cậu ta chậc hai tiếng nói: “Phong kiến mê tín hại chết người.”
“Tư Hoài, cậu cũng làm chuyện phong kiến mê tín, đừng nói cậu biết tên tội phạm bị truy nã lão đạo sĩ đầu bạc kia chứ?”
Bùa bình an của Đạo Thiên Quan có chút danh tiếng ở trường học, cho dù người không tin cũng sẽ mua mấy lá chơi chơi, nếu Tư Hoài cùng có quan hệ với tội phạm bị truy nã kia thì……
Các bạn học sôi nổi nói nhỏ.
Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, trong lòng Lý Văn Soái cười lạnh một tiếng, trên mặt giả quan tâm tiếp tục hỏi: “Tư Hoài, tội phạm bị truy nã này tới Thương Dương sẽ không có quan hệ với cậu chứ?”
Đổng Đại Sơn nhìn ra Lý Văn Soái không có ý tốt, cả giận nói: “Tư Hoài đi giúp dì tôi, cậu đừng có nói hươu nói vượn.”
Lý Văn Soái nói thầm: “Quan hệ giữa cậu ta với Tư Hoài tốt, đương nhiên sẽ nói chuyện giúp cậu ta”
Cậu ta nhìn Tư Hoài không chịu lên tiếng thì nói: “Tư Hoài, không phải cậu đang chột dạ chứ.”
Tư Hoài căn bản không nghe cậu ta nói, thấy Lý Văn Soái đưa tay lại thì né đi.
“Sao một câu cũng không nói?”
Tuy Tư Hoài không biết vừa rồi cậu ta nói cái gì, nhưng rõ ràng cái miệng của tên khỉ ốm này không nói ra được lời gì hay.
Cậu nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Nghe không hiểu lời của khỉ nói, trước tiên nên học cách nói tiếng người như thế nào đi.”
Sắc mặt Lý Văn Soái thay đổi: “Cậu, cậu……”
“Vào học rồi không nghe thấy sao?”
Dương Kiến Đức đi vào phòng học, nhíu mày.
Các bạn học lập tức im miệng, giây tiếp theo lại lớn tiếng hỏi:
“Thầy Dương nghỉ ngơi xong rồi sao?”
“Thầy Dương hiện tại thân thể thầy thế nào rồi.”
…………
Trước đó vài ngày bởi vì chuyện của bạn tốt Trần Phúc Hồng nên Dương Kiến Đức xin nghỉ nửa tháng để chăm sóc bạn tốt, thuận tiện bản thân cũng nghỉ ngơi luôn.
Chính mắt thấy quỷ tồn tại, chuyện này đối với loại người trước nay luôn theo chủ nghĩa duy vật như ông ta mà nói là vô cùng chấn động.
Nghĩ ngơi nửa tháng, nghiên cứu Đạo giáo Phật giáo một chút.
Phật giáo chú ý nhân quả, Đạo giáo chú ý trách nhiệm.
Lúc này Dương Kiến Đức mới chậm rãi tiếp thu, tóm lại, không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa.
Ông ta buông sách giáo khoa xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tư Hoài biếng nhác ngồi ở dưới cuối lớp học.
Trong lòng Dương Kiến Đức kinh hãi, sao Tư đạo trưởng lại ở chỗ này?!
“Trước tiên tự học chương 6 một chút rồi làm bài tập.”
Nói xong Dương Kiến Đức vội vàng đi về phía hàng sau, gõ gõ bàn của Tư Hoài một cái: “Cậu ra ngoài với tôi một lát.”
Lý Văn Soái thấy thế thì đẩy đẩy cánh tay của đồng học: “Thấy không, Tư Hoài chắc chắn có vấn đề, thầy Dương cũng nhìn không được.”
Bên ngoài phòng học.
Dương Kiến Đức đưa Tư Hoài đến góc hành lang hẻo lánh, lo âu hỏi: “Tư đạo trưởng, trong trường học xảy ra chuyện sao?”
Tư Hoài có chút ngốc: “Tạm thời không có.”
“Vậy sao ngài ở chỗ này?”
“Đi học.”
Dương Kiến Đức cười khổ: “Tư đạo trưởng, ngài đừng nói giỡn, hiện tại chỉ có hai người chúng ta.”
Tư Hoài: “…… Tôi không nói giỡn.”
Cậu sờ sờ túi, móc thẻ sinh viên của đại học Thương Dương ra.
Dương Kiến Đức không thể tin được, nhận lấy nhìn kỹ.
Thấy rõ con dấu bên trên thì trầm mặc.
Tư đạo trưởng thật sự là học sinh của ngành quản lý hành chính.
Vai hề lại chính là ông ta!
Không khí rơi vào trầm mặc.
Tư Hoài nghĩ nghĩ, hỏi: “Hiện tại thầy Trần thế nào rồi?”
“Ông ấy khôi phục không tồi, đang uống thuốc chống trầm cảm, hai ngày nữa cũng sẽ trở về làm việc, vừa lúc có hạng mục khảo cổ cấp quốc gia……”
Giọng nói Dương Kiến Đức dừng lại, nói với cậu: “Tôi nghe nói hạng mục khảo cổ kia có liên quan tới Đạo giáo.”
“Tư đạo trưởng, tôi trực tiếp gọi là Tư Hoài đi, cậu thấy hứng thú không? Vừa lúc ông ấy cũng cần trợ thủ, tiền lương không thấp.”
So sánh với Đạo giáo thì Tư Hoài càng cảm thấy hứng thú với tiền hơn.
Đại học Thương Dương được thương nhân là cựu sinh viên cùng chính phủ nâng đỡ, mức lương vừa học vừa làm của trường học đã rất cao rồi, chứ đừng nói đên đây là hạng mục cấp quốc gia. Các vị trí làm việc từ trước đến nay cung không đủ cầu, rất khó xin.
Hiện tại chủ động đưa tới cửa, Tư Hoài dĩ nhiên đáp ứng.
“Được rồi, tôi sẽ nói với lão Trần một tiếng, ông ấy sẽ liên hệ cho cậu.”
Trở lại phòng học, Dương Kiến Đức nghe thấy có đồng học khe khẽ nói nhỏ “Đạo Thiên Quan phong kiến mê tín” “phù chú tà thuật” linh tinh.
Ông ta chau mày, giương giọng nói: "Tin tức gần đây thầy đã xem, mọi người có rảnh thì nên đọc nhiều sách vào, đừng nhập Đạo giáo cùng phong kiến mê tín làm một.”
“Đạo giáo là văn hóa truyền thống cùng tôn giáo truyền thống của quốc gia ta, trong nước còn có cả hiệp hội Đạo giáo……”
Dương Kiến Đức trực tiếp mở máy chiếu lên, nhấn vào trang web liên quan, phổ cập kiến thức cho mọi người về ý nghĩa của Đạo giáo đối với Hoa Quốc.
Cho dù các bạn học nghe như như lọt vào trong sương mù nhưng cũng đã biết được một chuyện, Đạo giáo là giáo lí chính thống.
Tươi cười trên mặt Lý Văn Soái hơi vặn vẹo, lập tức lấy di động ra tìm Đạo Thiên Quan ở hiệp hội Đạo giáo Thương Dương.
Căn bản không có đạo quan này!
Cậu ta căm giận nói với đồng học: “Thầy Dương bị gì thế, vừa mới bị tẩy não à, hồ ngôn loạn ngữ, thông đồng với cậu ta làm bậy......”
Đồng học kỳ quái nhìn cậu ta một cái, dịch sang vị trí bên cạnh, cách xa cậu ta một chút.