Chương 22-1

Nghe thấy Tư Hoài nói chuyện, lão đạo sĩ đầu bạc xoay người, chỉ thấy góc phía sau không biết từ khi nào đã có nhiều thêm một tiểu quỷ bảy tám tuổi.

Tiểu quỷ mặc áo thun quần đùi, làn da lộ ra bên ngoài đều có màu xanh lá nhàn nhạt, không có tròng trắng mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngũ quỷ bên cạnh lão đạo sĩ đầu bạc.

Ngũ quỷ không biết được bao nhiêu gia đình cung phụng, thân hình lớn hơn nhiều so với bình thường, kích thước tương đương với những tượng thần lớn đặt ở xung quanh, ngũ quỷ chiếm hết nửa căn phòng.

“Thật, thật lớn……”

Tiểu Thanh thèm đến liếʍ nước miếng, hẳn là ăn rất ngon đúng không?

Lúc biết Tư Hoài triệu hoán thành công, đáy lòng mẹ Vương dâng lên một tia hy vọng.

Nhưng sau khi nhìn thấy hình thể của Tiểu Thanh chênh lệch với năm con quỷ, trong nháy mắt trái tim bà đã rơi xuống đáy cốc.

Tiểu quỷ này nhìn đã biết thiếu dinh dưỡng, sao có thể đánh thắng được ngũ quỷ lớn kia.

Mẹ Vương ôm con trai: “Lão, lão lão đạo trưởng, có chuyện gì từ từ nói, không nên hở một tí là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ……”

Anh họ Vương lại thấy được ánh rạng đông, rõ ràng vừa rồi Tư Hoài chỉ niệm chú bậy bạ, này cũng có thể thành công, dĩ nhiên trên người có pháp khí mạnh hơn.

Thấy Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn ngũ quỷ, lão đạo sĩ đầu bạc cười lạnh một tiếng, không có dự đoán được Tư Hoài vậy mà triệu hoán thành công.

“Xem ra thiên phú của cậu thật sự không tồi.”

“Không tồi sao?”

Tư Hoài nâng mí mắt lên, lười biếng mà nói: “Cái này gọi là thiên tài, tuổi trẻ tài cao.”

“Cậu……”

Cậu nhìn mấy cái rãnh trên mặt lão đạo sĩ đầu bạc, lắc lắc đầu, thở dài một hơi: “Ông sẽ không hiểu.”

Bị trào phúng tuổi cùng năng lực, lão đạo sĩ đầu bạc tức giận đến mức nghiến răng, âm trầm nói: “Thiên tài chó má.”

“Hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu chết sớm!”

Hắn không nói nhiều lời vô nghĩa, giơ cánh tay lên ra hiệu lệnh cho ngũ quỷ: “Gϊếŧ bọn họ.”

Tư Hoài học theo, vẫy tay với Tiểu Thanh: “Ăn bọn họ.”

Lão đạo sĩ đầu bạc căn bản không để Tiểu Thanh vào mắt, loại tiểu quỷ này, không đủ để ngũ quỷ nhét kẽ răng.

Tư Hoài nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Không ngon thì đừng ăn.”

Lão đạo sĩ đầu bạc cười lạnh: “Miệng lưỡi cũng rất bén nhọn.”

Hắn nhìn về phía ngũ quỷ, chuẩn bị thưởng thức cảnh tiểu quỷ cùng Tư Hoài bọn họ bị xé thành mảnh nhỏ.

Khóe miệng mới vừa nhếch lên, biểu tình trên mặt hắn đã cứng lại.

Tiểu Thanh nhảy lên, nhảy đến trên lưng một con trong ngũ quỷ, đôi tay ôm lấy đầu đối phương, miệng há to, trong nháy mắt cắn rớt toàn bộ đầu.

Lão tam căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, hồn thể đã bị xé rách một bộ phận, đau đớn đến thấu xương xuyên qua toàn thân.

Hắn bị mất đầu, không có cách nào tru lên, theo bản năng quơ tay lung tung, lão đạo sĩ đầu bạc đứng ở một bên suýt chút nữa bị đánh trúng.

Tiểu Thanh cắn một ngụm nuốt toàn bộ đầu, nó chép chép miệng, âm khí của ngũ quỷ rất nồng đậm, hương vị không tồi.

Nó nhìn về phía Tư Hoài, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Ăn ngon.”

Hình thể của ngũ quỷ rất lớn, bề ngoài xấu xí, không biết lão đạo sĩ đầu bạc đã luyện như thế nào, trên người bọn họ có âm khí dày đặc cùng mùi thối tản ra.

Tư Hoài sờ sờ cái mũi, tò mò hỏi: “Giống đậu hủ thúi sao?”

Tiểu Thanh mờ mịt: “Đậu hủ thúi?”

“Ngửi thối, ăn thơm.”

Tiểu Thanh suy tư một lát, gật gật đầu.

Tiếp theo lại cắn một ngụm lên trên vai lão tam, cắn đứt tay phải, nháy mắt đã nuốt vào hết cánh tay.

Sắc mặt lão đạo sĩ đầu bạc đại biến.

Bốn con quỷ còn lại lần đầu tiên nhìn thấy loại trường hợp này, ngũ quỷ bọn họ như hình với bóng, hoành hành ngang ngược ở âm phủ, từ trước đến nay chỉ có bọn họ ăn hồn phách khác, chưa từng xảy ra chuyện bị quỷ khác ăn, trong lúc nhất thời tất cả đều không kịp phản ứng.

“Lão tam!”

“Tam ca!”

……

Mắt thấy hồn phách lão tam càng ngày càng ít, lão đạo sĩ đầu bạc ý thức được thực lực tiểu quỷ này cao thâm khó đoán, hắn lập tức nói với bốn con quỷ còn lại: “Mau gϊếŧ đạo sĩ kia.”

Chỉ cần gϊếŧ tiểu tử này, tiểu quỷ dĩ nhiên có thể do hắn sử dụng.

Bốn con quỷ không đặt một nhân loại như Tư Hoài ở trong lòng, ba con tiến đến đối phó Tiểu Thanh, chỉ phái lão ngũ đi giải quyết Tư Hoài.

Lão ngũ bay đến trước mặt mấy người bọn họ, cúi đầu, chậm rãi há mồm, giống như chuẩn bị trực tiếp dùng một ngụm nuốt hết mấy người bọn họ.

Anh họ Vương đứng gần nhìn thấy mồm to đầy máu của nó thì lạnh cả người, mí mắt vừa lật, hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt mẹ Vương trắng bệch, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, run rẩy mà ném lá bùa Tư Hoài cho bà qua.

Lá bùa dừng ở trong miệng lão ngũ, bỏng cháy khoang miệng bốc lên khói đen nhàn nhạt.

Lão ngũ tức giận, phất tay muốn bắt lấy mẹ Vương.

Tư Hoài nhíu nhíu mày, nắm lấy cánh tay nó.

Cảm giác bỏng cháy xưa nay chưa từng có lan tràn khắp cánh tay, gương mặt xấu xí của lão ngũ càng thêm vặn vẹo: “A a a a a!”

Âm khí của lão ngũ quanh quẩn ở trong không khí, Tư Hoài thấy không rõ tình huống của Tiểu Thanh.

Cậu cau mày, dùng một quyền nên lên ngực lão ngũ.

Dương khí mãnh liệt che trời lấp đất áp xuống, tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, thân thể cao lớn của lão ngũ hóa thành mảnh nhỏ , vào khoảnh khắc dính vào dương khí của Tư Hoài đã sôi nổi tiêu tán ở trong không khí.

Lục Tu Chi thấy cảnh này nhiều rồi nên không quan tâm, chỉ cúi đầu sửa sang lại nút tay áo có chút nghiêng lệch.

Lão đạo sĩ đầu bạc hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, không cần pháp khí, không cần bùa chú…… Chỉ dùng một quyền đã đánh quỷ đến hồn phi phách tán?

Chuyện này không có khả năng là người!

“Cậu, rốt cuộc cậu là yêu nghiệt phương nào?”

Dáng người của Tiểu Thanh nhỏ nhưng động tác rất linh hoạt, mấy con quỷ to căn bản không đấu lại nó, không bao lâu sau hồn phách của lão tam đã bị Tiểu Thanh ăn hết.

Nó liếʍ liếʍ miệng, đôi mắt đen như mực đảo quanh ba con còn lại.

Thấy Tiểu Thanh ăn đến vui vẻ, Tư Hoài chia bớt thời giờ trả lời vấn đề của lão đạo sĩ đầu bạc: “Tôi là đóa hoa của tổ quốc, người phát ngôn của Thiên Đạo.”

Lão đạo sĩ đầu bạc: “……”

Trong thời gian nói hai câu này, ngũ quỷ lại bị ăn một con, chỉ còn lại hai con.

Lão đạo sĩ đầu bạc cắn chặt răng, rút một thanh kiếm dưới bàn ra, cắt lòng bàn tay: “Thần thông đại vô song, uy linh hiện ngũ phương……”

Hắn giơ tay niệm thần chú, máu rơi xuống người hai con quỷ, hình thể khổng lồ ban đầu của hai con quỷ lại to lên gấp đôi, đôi mắt màu đỏ tươi đặc sệt đến cực điểm, giống như có máu ở bên trong.

Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn hai con quỷ cao đến đỉnh của trần nhà, khóe miệng không biết cố gắng mà chảy xuống một chất lỏng trong suốt.

Tư Hoài không rõ đây là cái chú thuật gì, tuy đã nắm giữ chú ngữ cùng ấn quyết, nhưng lấy máu làm lời dẫn……

Cậu nhìn nhìn tay mình, do dự một lát rồi nói với lão đạo sĩ đầu bạc: “Ông lại dùng thêm một lần đi.”

Lão đạo sĩ đầu bạc:???

Tư Hoài: “Cắt cũng đã cắt rồi, không cần lãng phí máu.”

Tiểu Thanh dùng sức gật gật đầu: “Phải nghe Tư Hoài nói.”

Nhìn một người một quỷ này, cổ họng lão đạo sĩ đầu bạc nảy lên một cổ tanh ngọt, sắc mặt càng thêm khó coi.

Vậy mà còn thúc giục hắn thi pháp?

Này mẹ nó là thứ đường ngang ngõ tắt gì vậy!

Thấy lão đạo sĩ đầu bạc không chịu, Tiểu Thanh có chút thất vọng: “Được rồi.”

Hai quỷ bạo nộ, nó liếc nhau, đồng thời ra tay.

Lão đại công kích Tiểu Thanh, lão nhị công kích Tư Hoài.

Tiểu Thanh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lúc nắm tay lão đại vừa đến mặt nó thì nó đột nhiên mở miệng, gặm toàn bộ bàn tay.

Hương vị rất tốt.

Nó bẻ cánh tay của lão đại xuống, vừa gặm vừa trốn công kích của lão đại.

Còn thuận tiện hỏi Lục Tu Chi sau lưng Tư Hoài: “Anh trai lớn muốn ăn cùng không?”

Lục Tu Chi: “……”

Tư Hoài nghiêng đầu né tránh công kích của lão nhị, nói với Tiểu Thanh: “Anh ấy cũng là người.”

Tiểu Thanh ngẩn người, giống như không hề biết chuyện này.

Lúc trước toàn bộ lực chú ý của lão đạo sĩ đầu bạc đều đặt ở trên người Tư Hoài, lúc này mới chú ý tới trong góc còn có một Lục Tu Chi.

Thấy thần sắc anh đạm nhiên, khí độ bất phàm, hoàn toàn khác với hai mẹ con Vương thị thì đã biết anh dĩ nhiên cũng là một nhân vật lợi hại.

Vừa rồi mới thi chú, lão đạo sĩ đầu bạc tiêu hao không ít tinh khí, nhưng lão đại lão nhị vẫn không đối phó được tiểu quỷ như cũ, hắn thi chú giống như chỉ là thêm cơm cho tiểu quỷ.

Còn có hai đạo sĩ ……

Lão đạo sĩ đầu bạc cắn chặt răng, thầm nghĩ nếu cứ như vậy thì hôm nay nói không chừng hắn phải thua ở nơi này.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?!”

Bước chân Tư Hoài dừng lại, cậu thiếu chút nữa đã quên chính sự: “Mật đàn của nhà họ Vương ở đâu?”

Suýt chút nữa lão đạo sĩ đã phun ra một ngụm máu: “Cậu, cậu chỉ là giúp nhà họ Vương làm việc?”

Hắn còn tưởng là hiệp hội Đạo giáo……

Tư Hoài cường điệu nói: “Lấy tiền.”

“……”

Lão đạo sĩ đầu bạc hít sâu một hơi, hai mẹ con Vương thị tìm từ đâu tới nhân vật lợi hại như vậy!

Hắn chỉ vào mấy tượng thần vẫn còn chỉnh tề ở sau lưng Tư Hoài: “Phía sau bốn tượng thần chính là tượng Phật.”

Tư Hoài liếc mắt, hồ nghi hỏi: “Ông xác định chứ?”

“Ông đến tuổi này rồi mà còn nhớ rõ như vậy à?”

“Tôi mới 40 tuổi!!” Lão đạo sĩ đầu bạc rít gào.

“Tôi có thể giúp cậu giải quyết mật đàn của nhà họ Vương.”

Tư Hoài sửng sốt, nói với hắn: “Toàn bộ đều xử lý.”

Lão đạo đầu bạc nói: “Không phải cậu làm thuê cho nhà họ Vương sao!”

Tư Hoài bình tĩnh nói: “Tôi còn là người phát ngôn của Thiên Đạo, dù sao cũng phải thay Thiên Đạo xử lý.”

“Hơn nữa còn phải làm tấm gương cho bạn nhỏ của chúng tôi."

Bạn nhỏ Tiểu Thanh ở bên bên kia thở hổn hển gặm hết lão đại, sau đó nhằm về phía lão nhị.

Mắt thấy năm đại tướng dưới trướng toàn bộ đều bị diệt, lão đạo sĩ đầu bạc bị lửa giận công tâm, cuối cùng nôn ra một búng máu.

Thấy ánh mắt Tư Hoài dừng ở trên máu của mình, hắn tức muốn hộc máu nói: “Hiện tại tôi thi chú liền!”

Tư Hoài kỳ quái nhìn hắn một cái: “Nói cho tôi làm gì?”

“Sao đột nhiên lại nghe lời như vậy?”

“Cậu, cậu……”

Lão đạo sĩ tức giận đến mức ngón tay m run rẩy, hắn lau máu, vẽ huyết chú trên giấy vàng: “Thái thượng có lệnh, vạn quỷ chúng hồn, cúi đầu xưng thần, tốc tốc tiến đến……”

Vào khoảnh khắc thi chú xong, lá bùa bay tới không trung tự cháy, ánh lửa bắn lên trời, đồng thời tượng Phật lớn bé trong phòng run lên, cùng với tiếng kêu rên nức nở.

Giây tiếp theo, vách tường, mặt đất, trần nhà đồng loạt toát ra mấy âm hồn.

Mấy âm hồn đều không giống nhau, có âm hồn thiếu tay thiếu chân, có âm hồn hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí còn có một bà cố đầu tóc bạc……

Tóm lại nam nữ già trẻ khỏe mạnh bệnh tật đều có.

Có hai ba chục âm hồn, tất cả hồn thể đều có màu trắng, chỉ có số ít màu xám trắng.

Tư Hoài nhíu nhíu mày, biểu tình lười biếng dần dần biến mất.

Hồn phách này vậy mà lúc con sống đều là người thường, không biết tại sao lại bị lão đạo sĩ đầu bạc câu tới……

Lão đạo sĩ đầu bạc chĩa kiếm, âm hồn dần dần tới gần đám người Tư Hoài.

Hắn cười lạnh: “Ăn mấy người ——”

Chữ “bọn bọ” còn chưa nói ra hắn đã bị Tư Hoài đạp một cái ngã xuống mặt đất.

Lão đạo sĩ đầu bạc không thể tin được: “Cậu vậy mà không đi đối phó những âm hồn đó?”

Tư Hoài đạp chân lên vết thương ở lòng bàn tay của hắn, mắng: "Mẹ nó ông thiếu đánh, đương nhiên phải đánh ông trước.”

“Ông hưởng thụ nắm tay của tôi đi!”

Nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt của những âm hồn, Tư Hoài tức giận đánh một quyền vào đầu lão đạo sĩ, đánh người đến hôn mê bất tỉnh.

Chú thuật đã hoàn thành, cho dù người thi chú đã mất thần trí thì âm hồn vẫn bị bắt công kích Tư Hoài.

Tư Hoài né tránh, lạnh mặt, niệm đoạn thứ nhất của vãng sinh chú.

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân.”

Tiếng nói trong trẻo chậm rãi truyền vào tai của những âm hồn, biểu tình bọn họ dần dần bình tĩnh trở lại, giống như khôi phục thần trí, đứng ở tại chỗ, không tấn công cũng không có chống cự.

Bên kia, Tiểu Thanh đã ăn xong hai con quỷ còn lại trong ngũ quỷ.

Nó hưng phấn chạy đến trước mặt Tư Hoài, nhìn về phía âm hồn xung quanh cậu.

Tư Hoài vội vàng nói: “Bọn họ không thể ăn.”

Tiểu Thanh chớp chớp mắt: “Không ăn.”

“Bọn họ không thúi.”

Nhóm âm hồn: “……”

Tư Hoài thở dài một hơi, nói với những âm hồn đã tỉnh táo trở nói: “Muốn siêu độ sang bên trái, không muốn siêu độ sang bên phải.”

Tuy nhóm âm hồn có chút mờ mịt nhưng vẫn nghe lời chia ra làm hai bên.

Chỉ có vị kia bà cố tóc bạc kia đứng ở bên phải.

Bà cố kính sợ mà nhìn Tư Hoài, run rẩy nói: “Đạo trưởng, tôi, tôi muốn ở lại cùng con trai, ngài kêu tôi làm cái gì cũng có thể.”

Tư Hoài mím môi: “Không cần làm gì, ngài có thể trực tiếp rời đi.”

Bà cố có chút không thể tin được: “Thật, thật vậy chăng?”

Tư Hoài ừ một tiếng: “Tôi rất lợi hại, không cần ngài hỗ trợ.”

Nghe vậy bà cố khom lưng thật sâu với Tư Hoài, chậm rãi bay ra ngoài cửa.

Tư Hoài rũ con ngươi, thấp giọng niệm ra một nửa Vãng Sinh Chú còn lại: “Quỵ ngô đài tiền, bát quái phóng quang, trạm khảm nhi xuất, siêu sinh tha phương……”

“Thoát ly khổ hải, chuyển thế thành nhân.”

Giọng nói vừa dứt, trên người những âm hồn tản mát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, không hẹn mà cùng bị thổi tới một phương hướng.

Lời nói của bà cố gợi lên không ít hồi ức của Tư Hoài.

Cậu phát ngốc với sàn nhà một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, hỏi Lục Tu Chi: “Mật đàn đó phải xử lý như thế nào?”

Lục Tu Chi: “Nhà họ Vương là thuật Ngũ Quỷ Vận Tài.”

Nghe thấy ngũ quỷ, Tiểu Thanh liếʍ liếʍ miệng.

Tư Hoài không phản ứng lại: “Anh đã nói rồi.”

Nhìn vẻ mặt thoả mãn của Tiểu Thanh, Lục Tu Chi trầm mặc một lát: “…… Ngũ quỷ cũng không.”

Xử lý không cần quá sạch sẽ……

Lục Tu Chi nhìn lão đạo sĩ đầu bạc ngã trên mặt đất, biểu tình lãnh đạm.

Thuật Ngũ Quỷ Vận Tài bình thường chỉ cần một mật đàn, dâng năm chén cơm, móng tay, lông tóc, cùng với sinh thần bát tự, ngày ngày phải niệm chú đốt bùa, dựa vào phù pháp thúc đẩy ngũ phương quỷ thần, cưỡng chế quỷ thần nghe lệnh mà đi.

Ngũ quỷ chỉ là nghe theo thuật kêu gọi, ngũ quỷ do lão đạo sĩ đầu bạc sử dụng rõ ràng là do hắn tế luyện ra, tương quan với vận khí của hắn, lúc nó hồn phi phách tán, vậy mà lão đạo sĩ đầu bạc lại không bị phản phệ……

Con ngươi Lục Tu Chi vững vàng, ánh mắt dừng ở tượng Phật cười quỷ dị kia.

Anh chưa từng thấy loại tà thuật này bao giờ.

Tư Hoài không có nghĩ nhiều như vậy, tùy tay cầm lấy mấy cái tượng Phật đập xuống mặt đất, tuy đồ vật trong tượng Phật có chút khác biệt nhưng bùa chú đều là thuật ngự quỷ.

Cậu lại hỏi: “Những hồn phách đều được tôi siêu độ, mật đàn khác cũng không cần xử lý sao?”

Lục Tu Chi gật đầu, hiện tại mật đàn không có bất kì tác dụng gì, chỉ là âm khí bám ở trên đó sẽ có chút ảnh hưởng tới người qua đường.

“Chỉ cần thanh trừ âm khí trong phòng——”

Giọng nói của Lục Tu Chi dừng lại, chỉ thấy Tư Hoài đi dạo ở trong phòng một vòng, vào khoảnh khắc cậu tới gần thì âm khí đã biến mất sạch sẽ, một chút cũng không còn.

Tư Hoài nghiêng đầu nhìn anh: “Vừa rồi anh nói cái gì?”

Biểu tình Lục Tu Chi phức tạp: “Không có gì.”

Tư Hoài sắp xếp lại tất cả tượng Phật, trong lúc vô tình làm rơi mấy cái, anh họ Vương đã té xỉu tỉnh lại, nhìn thấy chính mình cùng mẹ vẫn còn bình yên vô sự thì hoảng hốt nói: “Tôi đã chết rồi sao?”

Mẹ Vương đánh vào trán anh ta một cái: “Phi phi phi, nói cái gì mà chết hay không, đen đủi!”

Đau đớn trên mặt đã kéo thần trí của anh họ Vương về, anh ta vui vẻ đến phát khóc: “Tôi còn sống!”

Mẹ Vương ghét bỏ mà nhìn anh ta một cái, hỏi Tư Hoài: “Đạo trưởng, phải xử lý cẩu đạo sĩ kia như thế nào?”

Tư Hoài hỏi lại: “Dì muốn xử lý như thế nào?”

Trong chốc lát mẹ Vương nói không nên lời, bà đương nhiên muốn cho cẩu đạo sĩ này đi tìm chết……

“Đạo giáo các người không có luật lệ gì liên quan sao?”

Tư Hoài a một tiếng, quay đầu nhìn Lục Tu Chi: “Có sao?”

Lục Tu Chi: “…… Không có, nhưng quốc gia có.”

“Báo cảnh sát.”

“Đúng đúng đúng, báo cảnh sát báo cảnh sát.”

Mẹ Vương bừng tỉnh đại ngộ, bà còn đắm chìm vào chuyện thần quái vừa rồi, thiếu chút nữa đã quên chính mình đang ở xã hội pháp trị.

Bà lập tức móc di động ra gọi 110, gân cổ lên khóc lóc kể lể nói: “Đồng chí cảnh sát! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Hơn mười phút sau, cảnh sát đuổi tới hiện trường, mang lão đạo sĩ hôn mê bất tỉnh đi.

Mẹ Vương dường như rất có kinh nghiệm lấy lời khai, im bặt không nhắc tới chuyện Tư Hoài cùng lão đạo sĩ đấu pháp, chỉ cường điệu một chuyện: “Cẩu đạo sĩ này lừa của tôi mười mấy vạn, tương Phật tôi đặt ông ta làm thiếu cân thiếu lạng, ở bên trong toàn nhét cơm cho đủ số, hiện tại vàng giá 500 tệ một gram.”

“Trong trấn còn có rất nhiều người bị hại khác!”

“Lúc chúng tôi đi đến nhà ông ta tìm ông ta tính sổ, ông ta còn muốn mưu sát chúng tôi!”