- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng
- Chương 12
Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng
Chương 12
Lục Tu Chi híp mắt, ánh mắt rơi vào hai cái bóng giao nhau dưới mặt đất.
Lòng bàn tay của đối phương thật nóng, giống như đang không ngừng truyền nhiệt độ cuồn cuộn tới, toàn thân cậu đều có cảm giác hòa thuận vui vẻ ấm áp.
Cách đó mấy mét chính là cửa lớn ký túc xá, xe ngừng ở ven đường, tài xế nhìn thấy bọn họ đi ra thì vội vàng xuống xe, chuẩn bị mở cửa xe cho bọn họ.
Lục Tu Chi mím môi, liếc mắt nhìn đầu ngón tay trắng nõn ấm áp của Tư Hoài, nhàn nhạt mở miệng: “Nơi xảy ra chuyện là ở mấy khu ký túc xá này sao?”
“Đúng vậy." Tư Hoài gật gật đầu, đôi mắt chuyển động: “Hay là chúng ta đi dạo ký túc xá một chút đi?”
“Nói không chừng nó đang ở gần đây.”
Cho dù không có thì cũng được cọ âm khí thêm hơn mười phút.
Lục Tu Chi ừ một tiếng.
Anh nâng mí mắt lên, bất động thanh sắc mà tiếp tục cảm thụ dương khí ấm áp của đối phương.
Hầu như khu ký túc xá đại học Thương Dương không có kiểm soát ra vào, 11 giờ tối, dưới lầu đều có mấy đôi tình lữ lưu luyến không rời mà ôm, nắm tay, hôn…… Tình chàng ý thϊếp.
So sánh thì Tư Hoài cùng Lục Tu Chi cũng không có gì đặc biệt thu hút sự chú ý.
Đi dạo một vòng nhưng vẫn không thấy một sợi tóc của tiểu quỷ.
Tư Hoài hút âm khí hút đến cảm thấy mỹ mãn, miễn cưỡng vuốt ve sự đau xót do hôm nay không kiếm được tiền.
Lúc trở lại nhà họ Lục ngã đầu liền ngủ.
Cách âm ở nhà họ Lục tốt hơn nhà họ Tư không ít, đóng hết cửa lại Tư Hoài ngủ một giấc dài cho đến khi tự tỉnh.
Hơn 12 giờ trưa, Tư Hoài chậm rì rì tỉnh lại, rửa mặt đi xuống lầu.
Lục Tu Chi đang xem văn kiện ở phòng khách.
Tư Hoài tò mò hỏi: “Hôm nay không đi công ty sao?”
Lục Tu Chi hỏi ngược lại: “Hôm nay không đi học sao?”
Tư Hoài mặt không đổi sắc mà nói dối: “Hôm nay ban ngày tôi không có tiết.”
Đầu ngón tay Lục Tu Chi dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay thứ bảy.”
“……”
Tư Hoài nhìn vào cái ót anh, trong lòng nói thầm sao đại hòa thượng này lại gian xảo như vậy?
Lục Tu Chi rũ con ngươi, đọc nội dung văn kiện nhanh như gió.
Đạo Thiên Quan.
Là cái tên tự nghĩ ra, không có trong hiệp hội Đạo giáo.
Tám năm trước xuất hiện ở tiểu huyện thành Tấn Cổ của phương nam, cung phụng Đạo Thiên thiên tôn……
Tư liệu về Đạo Thiên Quan rất ít, chỉ có hai ba trang, Lục Tu Chi xem xong rất nhanh.
Anh khép tư liệu lại, nghiêng đầu nhìn Tư Hoài đang ăn trái cây: “Cậu có chứng nhận đạo sĩ không?”
Tư Hoài sửng sốt, ăn ngay nói thật: “Tôi không có nhưng sư huynh có.”
Chứng nhận Đạo sĩ cùng loại với chứng nhận thân phận, không cần thi.
Được đạo sĩ giới thiệu, sau đó thông qua khảo sát là có thể lấy được.
Tư Hoài cùng sư huynh vào nam ra bắc, lại còn chuẩn bị thi đại học, ngại phiền toái nên vẫn luôn không làm.
Lục Tu Chi nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn, văn kiện không có tư liệu của sư huynh.
Tính xác thực về chứng nhận đạo sĩ của sư huynh cậu là thật hay giả tạm thời còn chưa biết.
“Vậy đạo quan các cậu……”
Tư Hoài chớp chớp mắt, đoán được anh muốn hỏi cái gì, nói: “Trước mắt đạo quan chúng tôi là thương nghiệp cá nhân.”
Lục Tu Chi: “……”
Anh nhắc nhở nói: “Đạo quan lệ thuộc vào hiệp hội Đạo giáo, được chính phủ quản lý.”
Đơn giản mà nói thì trước mắt Đạo Thiên Quan chính là đang kinh doanh trái pháp luật.
Tư Hoài cái hiểu cái không: “Không phải thương nghiệp cá nhân cũng do chính phủ quản lý sao?”
“Mọi con đường đều đi đến La Mã.”
*Mọi con đường đều đi đến La Mã: Ý nghĩa sâu xa của câu nói này có nghĩa là một việc làm thì có thể có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi. Khi quyết định một vấn đề chúng ta hoàn toàn có thề suy nghĩ rộng ra nhiều hướng, nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề đó.
Lục Tu Chi: “……”
Tư Hoài tiếp tục giải thích: “Trước đó đã đến hiệp hội Đạo giáo hỏi qua, bọn họ yêu cầu có nơi cố định.”
“Mấy năm trước đạo quan vẫn luôn di chuyển nên không được phê duyệt……”
Nói xong cậu lặng lẽ đánh giá biểu tình của Lục Tu Chi.
Sao đại hòa thượng lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Đạo Thiên Quan như vậy?
Bởi vì chuyện tối hôm qua nên phát hiện đạo quan bọn họ thật sự rất lợi hại sao?
Cậu hắng giọng, nghiêm túc mà nói: “Tôi là quan chủ Đạo Thiên Quan, chúng ta lại ở cùng một cái sổ hộ khẩu.”
“Bốn bỏ lên năm, anh cũng là thành viên của Đạo Thiên Quan .”
Lục Tu Chi vô tình trở thành đồng phạm nói: “…… Tôi đã biết.”
Đêm đ trợ lý tổng tài thức đêm tăng ca nhận được điện thoại của cấp trên.
“Giữ khu đất thành tây lại.”
Trợ lý: “Vậy có cần bảo lưu kế hoạch phương án hay không?”
“Không cần.”
Trợ lý đầy bụng nghi hoặc, bởi vì Lục tổng không thích người khác quấy rầy thời gian riêng tư của anh nên anh ta không dám hỏi nhiều.
Trước đó không lâu Lục thị mới vừa hợp tác với cục quốc an để cùng nghiên cứu phát minh công nghệ cao mới, khu đất thành tây là vì viện nghiên cứu nên mới lấy về.
Lúc này đột nhiên muốn giữ lại, là do xảy ra biến cố gì sao?
Nửa giờ sau, trợ lý nhấn mở bưu kiện, tên download là tư liệu Đạo Thiên Quan.
Xem xong nội tâm anh ta kinh hãi, Lục tổng đây là chuẩn bị nghiên cứu về cả tôn giáo với khoa học kỹ thuật sao?
Hữu thần cùng thuyết vô thần có thể kiếm tiền cùng nhau sao?
Đúng là nhà tư bản!
………
Trong khoảng thời gian gần đây, cuộc sống của Tư Hoài vô cùng phong phú.
Vừa đi tìm tiểu quỷ, vừa bận rộn vì danh khí của Đạo Thiên Quan bay lên.
Mẫn Đông Kiệt thổi một đợt cầu vồng về Đạo Thiên Qua ở diễn đàn đại học Thương Dương, lúc này mọi người mới phát hiện chuyện mất đồ liên tục ở ký túc xá thật sự không xảy ra nữa, chủ tịch hội học sinh Hướng Kỳ Tường vô cùng tri kỷ mà chia sẻ trong vòng bạn bè, lại tuyên truyền thêm một đợt.
Danh tiếng của Đạo Thiên Quan một truyền mười mười truyền trăm.
Người tin tưởng thì chú ý đến cửa hàng trên taobao, người không tin thì chỉ xem, quần chúng ăn dưa chia sẻ bát quái ở khắp nơi.
Trong vòng mấy ngày, fans của cửa hàng Đạo Thiên Quan trên taobao đã tăng từ mấy chục lên tới gần một ngàn.
Mỗi ngày đều có ba bốn đơn đặt hàng bùa bình an, thường xuyên có người mua dịch vụ dâng hương, xem như có chút thu nhập ổn định.
Sáng sớm thứ ba, Tư Hoài là người tỉnh dậy đầu tiên ở nhà họ Lục.
Địa chỉ của mấy đơn đặt hàng hôm nay đều ở làng đại học, cậu phải dậy sớm một chút để đi giao hàng.
Trả lời tin nhắn trên taobao xong, Tư Hoài đeo cặp sách lên, cầm lấy lư hương nhỏ trên bàn, tung ta tung tăng chạy vào sân dâng hương cho Tổ sư gia: “Hiện tại đạo quan chúng ta có khoảng chừng hơn một trăm fans, còn đều là thế hệ mới của tổ quốc, từng người đều giỏi……”
“Không nói với ngài nữa, con đi giao hàng.”
Cậu chia sẻ chuyện trải qua gần đây một chút, sau đó theo thói quen mà đứng đợi cửa trong chốc lát, xem thử tiểu quỷ có xuất hiện hay không.
Tiểu quỷ không có tới, nhưng cửa của nhà họ Tư ở đối diện lại mở.
Tư Hoằng Nghiệp cùng Phí Tú Tú đi ra.
Thấy Tư Hoài từ nhà họ Lục bước ra, Tư Hoằng Nghiệp cũng không có kinh ngạc.
Mấy ngày hôm trước Lục Tu Chi đã nói Tư Hoài sẽ ở tạm nhà họ Lục, kêu ông yên tâm.
Cậu sống ở nhà họ Lục làm Tư Hoằng Nghiệp thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ông ngượng ngùng nói chuyện hai cha con bọn họ cãi nhau, chỉ nói vài câu để bọn họ ở chung thật tốt.
Lúc này thấy Tư Hoài một ánh mắt cũng không nhìn mình, ông giương giọng hô: “Tư Hoài!”
Tư Hoài dừng bước chân, lười biếng mà quay đầu, làm bộ lúc này mới thấy bọn họ.
“Lão Tư à.”
Tư Hoằng Nghiệp đi lên trước, câu nói “Chưa từng học cách nói chuyện cùng cha như thế nào” cứ lặp đi lặp lại trong đầu ông.
Ông chỉ có một đứa con trai là Tư Hoài, cũng không biết phải học cách nói chuyện với con trai ở nơi nào.
Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Phí Tú Tú không biết cố gắng mà liếc mắt nhìn ông một cái, nói với Tư Hoài: “Hoằng Nghiệp muốn đi Cảng Thành công tác mấy ngày.”
“Dì cũng qua đó chơi, Tiểu Tư, con muốn nghỉ mấy ngày đi giải sầu không?”
Tư Hoài do dự hai giây sau đó lắc đầu: “Không được, gần đây công việc đang phát triển, không xa nhà được.”
“Con mà cũng gọi là có ——”
Giọng nói đột nhiên im bặt, biểu tình trên mặt Tư Hoằng Nghiệp đột nhiên thay đổi, thịt trên eo bị Phí Tú Tú nhéo xoay 180°.
Ông hít hà một hơi, miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình thường, hỏi: “Có thứ gì muốn mua không?”
“Ba kêu bí thư mua cho.”
Tư Hoài quyết đoán nói: “Không cần mua, đưa tiền là được rồi.”
Eo Tư Hoằng Nghiệp đau đến lợi hại, căn bản không tức giận được, lại đưa cho cậu một tấm thẻ khác: “Cầm đi cầm đi.”
“Tiểu Tư, lên xe đi, chúng ta đưa con đến trường học trước.”
Tư Hoài không từ chối, có tài xế miễn phí thì sao có thể không cọ. Sau khi tới đại học Thương Dương, Tư Hoài xuống xe.
Tư Hoằng Nghiệp nhịn không được thấp giọng hỏi Phí Tú Tú: “Vừa rồi sao lại nhéo anh mạnh như vậy?”
Phí Tú Tú thưởng thức móng tay mình mới làm: “Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút trước khi anh tức giận thôi.”
Tư Hoằng Nghiệp nhỏ giọng oán giận: “Cái này mà gọi là nhắc nhở sao? Cái này gọi là mưu sát chồng.”
Phí Tú Tú cười lạnh: “Anh hoài nghi em cố ý sao?”
Tư Hoằng Nghiệp:???
“Chứ không em mưu sát anh làm gì?”
…………
Tư Hoài vừa đi được hai bước đã nhìn thấy Đổng Đại Sơn đang gặm bánh bao ở ven đường.
Đổng Đại Sơn nhìn xe của nhà họ Tư bay nhanh, kinh hô: “Tư Hoài gần đây cậu kiếm lời nhiều vậy sao?”
“Được lắm nha? Là siêu xe đấy.”
Tư Hoài: “Đó là xe của Tư Hoằng Nghiệp.”
Đổng Đại Sơn nghi hoặc: “Tư Hoằng Nghiệp là ai?”
Tư Hoài: “Là cha trên danh nghĩa của tôi.”
Trên danh nghĩa?
Đổng Đại Sơn đánh giá con người ăn mặt mộc mạc cầm cái động cũ nát trước mặt, bừng tỉnh: “Cha dượng sao.”
Khó trách vẫn luôn không nghe thấy Tư Hoài nói qua chuyện trong nhà.
Cậu ta đồng tình vỗ vỗ vai Tư Hoài, thở dài nói: “Ai…… Có cha dượng thì sẽ có mẹ kế.”
Tư Hoài a một tiếng, không có giải thích.
“Đại Sơn, khu ký túc xá 16 ở đâu?”
“Rẽ phải, đi qua cầu, nó là tòa nhà nằm ở bên cạnh cầu.”
Đổng Đại Sơn chỉ chỉ, sau đó giữ chặt Tư Hoài: “Đợi chút, cậu đi giao hàng sao?”
Tư Hoài gật gật đầu.
“Từ từ rồi hẳn giao, giáo viên phụ đạo đang tìm cậu đấy.”
Đổng Đại Sơn kéo cậu đi về khu dạy học: “Hẳn là tìm cậu vì chuyện học.”
“Đúng rồi, còn có chuyện lần trước cậu xin nghỉ, rốt cuộc ngày đó cậu đi làm gì?”
Tư Hoài không có gạt cậu ta, lời ít ý nhiều nói: “Nghỉ kết hôn với đi bắt quỷ.”
Đổng Đại Sơn:???
Tư Hoài nhìn cậu ta một cái, bất đắc dĩ nói: “Đây là chuyện tình lãng mạn giữa hai bên Phật giáo cùng Đạo giáo chúng tôi.”
“Cậu không hiểu.”
Đổng Đại Sơn: “…… Phật giáo?”
Văn phòng của giáo viên phụ đạo nằm ở lầu 3 khu dạy học số 2, tất cả khu A đều là văn phòng giáo viên, đi hai bước đã gặp được một người.
Tư Hoài không đi học không nghe giảng bài, ngay cả một giáo viên cũng không quen biết.
Nhân duyên của Đổng Đại Sơn thì rất tốt, nghe được từ học tỷ học trưởng bên kia không ít bát quái, gặp được một giáo viên là lại nhỏ giọng thì thầm hai câu.
“Thầy Dương.”
Tư Hoài ngẩng đầu, là thầy Dương dạy kinh tế học.
Thoạt nhìn không có nghiêm túc như trên ảnh chụp, thấy người chào hỏi là học sinh thì thần sắc hơi nhu hòa xuống: “Ừ.”
Chờ thầy Dương đi xa Đổng Đại Sơn mới tiến đến bên tai Tư Hoài nhỏ giọng nói: “Gần đây Lý Văn Soái luôn đi tìm thầy Dương.”
“Hình như là muốn đi theo thầy cùng làm giao dịch cổ phiếu gì đó.”
Tư Hoài dừng một chút: “Cậu ta rất am hiểu cái này sao?”
“Đương nhiên!”
Thấy cuối cùng Tư Hoài cũng cảm thấy hứng thú, Đổng Đại Sơn quơ chân múa tay nói: “Thầy Dương chính là viện sĩ! Chuyên môn kiếm tiền.”
“Nghe nói sách kinh tế học chính là do ông ấy viết, còn thường xuyên cùng cổ thần Warr cái gì, Warren? Cùng nhau ăn cơm……”
Đi qua chỗ ngoặt, một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta bọc áo lông vũ rất dày, gầy đến mức da bọc xương, xương gò má cao nhô lên, tròng mắt tràn ngập tơ máu, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
Đổng Đại Sơn ngẩn ngơ: “Trần, chào thầy Trần.”
Người đàn ông trung niên dường như không có nghe thấy, lập tức đi qua.
Lúc đi ngang qua Tư Hoài thì đột nhiên dừng bước chân lại một chút, chậm rãi xoay đầu, ánh đèn màu vàng chiếu xuống làm sắc mặt ông ta càng thêm đáng sợ,nhìn giống như tang thi, cử động vô cùng cứng đờ.
Thầy Trần vừa cử động thì âm khí trên người ông ấy bay lại đây.
Đổng Đại Sơn rùng mình một cái vì lạnh, theo bản năng nắm lấy cánh tay ấm áp của Tư Hoài.
Tư Hoài lười biếng mà nâng mí mắt lên nhìn thầy Trần, bộ dạng của đối phương giống như bị rắn rết mãnh thú đuổi theo, lo sợ mà bỏ chạy trốn tránh
Tư Hoài nghiêng đầu, đánh giá trên dưới thầy Trần.
Toàn thân ông ta đều được bao trùm âm khí nhàn nhạt, nhưng lại không có ấn ký của quỷ.
Thầy Trần đã đi xa nhưng đáy lòng Đổng Đại Sơn vẫn còn sợ hãi nói: “Má ơi, vừa rồi dọa tôi hết hồn.”
“Sao thầy Trần lại biến thành loại tính tình như thế này? Lúc mới nhìn thấy ông ấy vào ngày khai giảng thì vẫn là một ông chú soái.”
“Cậu biết không, thầy Trần này nhính là thầy dạy môn khảo cổ học tự chọn của Lý Văn Soái trước đó?”
Tư Hoài thu hồi tầm mắt, nghi hoặc mà nhìn Đổng Đại Sơn: “Cái gì?”
Đổng Đại Sơn hạ giọng hỏi: “Cậu nghĩ đi? Có phải thầy Trần cũng bị quỷ quấn lấy không?”
“Này hôm qua tôi thấy ở trên diễn đàn có người nói trường học chúng ta được xây trên một nghĩa trang, cho nên mới xảy ra nhiều chuyện thần quái như vậy……”
Tư Hoài vỗ vỗ vai cậu ta: “Anh em, khoa học lên.”
Nếu trường học bọn họ xây ở trên nghĩa trang thì chắc chắc là bởi vì mộ bán không được nên đóng cửa.
Nếu không sao quỷ lại thưa thớt như vậy.
Bị một người làm về huyền học nói khoa học lên, Đổng Đại Sơn trầm mặc một lát, khoa học mà nói: “Tôi thấy thầy Trần chắc là đã sinh bệnh.”
“Ông ấy thật sự bị quỷ quấn lấy.”
Đổng Đại Sơn: “……”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng
- Chương 12