Chương 6
Ngải Tu Qua hơi giật mình, sau đó cậu hơi ngượng ngùng đùa giỡn nói:
“Em dạy cho anh…? Được.”
Cậu duỗi tay kéo đầu Tần Mộc Tuyền về phía mình.
Bọn họ dựa vào gần nhau như vậy, không khí kiều diễm, trong mắt Ngải Tu Qua chỉ còn đôi mắt màu đen đồng của Tần Mộc Tuyền. Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng quý khí của hắn thì vẫn không nhịn được nuốt nước miếng một cái…Sẽ không bị Tần Mộc Tuyền đánh chữ?
Sau đó Ngải Tu Qua nhắm mắt lại, hôm một cái thật vang lên khóe miệng Tần Mộc Tuyền, sau đó rời đi rất nhanh.
“Bây giờ học một chút?”
Tần Mộc Tuyền không nghĩ đến mọi chuyện sẽ có kết quả như vậy, hắn ngốc lăng cương tại chỗ, chỉ có đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to, sau một lúc mới phản ứng lại đưa tay lên sờ sờ miệng mình.
Tần Mộc Tuyền dùng sức sờ, cứ việc Ngải Tu Qua nỗ lực xem đây là biểu hiện của việc bất ngờ đến không thể tin, nhưng nhìn qua động tác này càng giống đang dùng tay lau dấu vết hơn.
“A, Anh không thích?”
Ngải Tu Qua cẩn thận đặt câu hỏi.
Trên mặt Tần Mộc Tuyền chỉ lộ ra vẻ lạnh như băng mà Ngải Tu Qua đã nhìn quen.
“Nếu anh không thích thì nói thẳng, em lau giúp anh.”
Ngải Tu Qua nhìn thấy vẻ mặt này quá nhiều, cậu có chút sợ hãi, cũng rất uể oải, không khí ấm áp vừa rồi lập tức biến mất, đành phải cẩn thận đưa tay chống lên khóe miệng người đàn ông, giúp Tần Mộc Tuyên lau.
…Quả nhiên chỉ là du͙© vọиɠ chiếm hữu, không phải thích mình. Ngải Tu Qua khổ sở nghĩ.
Mà trong giây phút này, cổ tay cậu đột nhiên bị người đàn ông nắm chặt.
“?”
Không chờ Ngải Tu Qua sợ hãi kêu thành tiếng, môi lưỡi đã bị người đàn ông đoạt lấy, đáy mắt Tần Mộc Tuyền hiện lên sự điên cuồng không thể che giấu được, rất nhanh sau đó đã bị cảm xúc nặng nề bao phủ.
Ngải Tu Qua không đề phòng bị hắn chế trụ trong nháy mắt, ngoại trừ việc giãy giụa vài cái thì không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải bị người đàn ông kia kiếm toàn bộ khoang miệng, đến đầu lưỡi cũng bị mυ"ŧ một lúc mới được buông ra.
Tần Mộc Tuyên thở dốc giống như không quen vậy, chuẩn bị một lúc lâu rồi mới nói tiếp:
“Anh thích…”
Hắn cúi xuống, chôn đầu vào cần cổ Ngải Tu Qua, sau đó chậm rãi nói ra du͙© vọиɠ của mình.
“Lại đến một lần, có thể chứ?”
Không thể…! Ngải Tu Qua tuyệt vọng hô to dưới đáy lòng.
Cậu kêu thành tiếng, dùng đầu lưỡi đỉnh bên trong khoang miệng, rất nhanh đã bị cảm giác đau nhức đánh trúng.
Răng Tần Mộc Tuyền cũng quá nhọn rồi? Thế mà lại cắn miệng cậu xuất huyết!
Ngải Tu Qua kinh ngạc nhìn người đàn ông, cậu dùng đầu lưỡi liếʍ miệng vết thương theo bản năng…Chỉ rách một vết nhỏ, sau đó lắc lắc đầu.
Đôi tay của Tần Mộc Tuyền nắm chặt khăn trải giường bên dưới.
Hắn nhìn thoáng qua Ngải Tu Qua, vừa muốn mở miệng thì lại mím môi, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng tầm mắt hắn hơi mơ hồ một chủ, ánh mắt dừng lại ở một góc âm u trong tầm hầm phía sau cậu.
“Anh cắn em.”
Ngải Tu Qua che miệng hít khí.
“Ngày mai lại hôn.”
Tân Mộc Tuyền nhướng mày, tay chậm rãi buông khăn trải giường ra rồi nhanh chóng đè lên cánh môi Ngải Tu Qua, dỗ dành cậu mở miệng, nhưng lại không thấy được miệng vết thương.
Vì thế hắn cúi đầu, cố thu hàm răng lại, vói lưỡi vào bên trong miệng Ngải Tu Qua, quả nhiên nếm được một chút mùi máu tươi.
Tần Mộc Tuyền phản ứng lại rất nhanh, cậu lập tức đẩy hắn ra, nhưng Tần Mộc Tuyền lại đan tay vào tay cậu.
“Chỉ có ngày mai?”
Ngải Tu Qua nhìn hắn, sau đó tự nhiên nói:
“Mỗi ngày…Nếu như kỹ thuật hôn của anh tiến bộ hơn.”
Tần Mộc Tuyền vừa lòng cong khóe miệng, hắn chống lên trán cậu, nhẹ giọng nói:
“Anh nhất định sẽ nỗ lực hơn.”
Nói xong, Tần Mộc Tuyền ôm Ngải Tu Qua đi tắm.