Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc ngủ thời chút, Kiều Tịch ngoan ngoãn, đêm nay không chơi xấu trêu chọc Lục Hoặc.

Ban ngày cô đã hôn Lục Hoặc, sờ đuôi cá, còn vẽ cơ thể anh, ban đêm không làm loạn nổi nữa.

Ngày hôm sau, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn sáng, xám xịt, có chút sương mù.

Lục Hoặc đã tỉnh.

Trong lòng ngực anh, Kiều Tịch ngủ rất say, đầu cô dựa vào trong ngực anh, tay đặt trên eo anh, hiển nhiên là rất tín nhiệm anh.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc sâu thẳm, anh duỗi tay nhéo mặt của cô gái, có phải cô thật sự cho rằng, anh không thể cũng không dám làm gì cô không?

Lúc Lục Hoặc dậy, anh thay áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên dưới vẫn là quần dài màu đen, anh bỏ áo vào quần, chỉnh sửa quần áo cho thẳng tăp, cả người trong sạch thoải mái.

Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi ra ngoài làm bữa sáng cho cô gái đang ngủ say.

Cũng không biết qua bao lâu, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu rọi căn phòng.

Trên giường, Kiều Tịch đã tỉnh.

Cô phát hiện Lục Hoặc đã không ở trong phòng, vị trí bên cạnh cũng không còn độ ấm của anh, hiển nhiên anh đã dậy được một lúc rồi.

Nghĩ đến hôm nay phải đi ra ngoài cùng Lục Hoặc, cô cố ý mặc bộ quần áo mà Lục Hoặc thêu chú cà vàng cho cô.

Cô còn cố ý lấy dải lụa màu tím nhạt dùng để che mắt Lục Hoặc ngày hôm qua, buộc một nơ con bướm trên tóc.

Lúc ra khỏi phòng, Kiều Tịch đúng lúc thấy bà Lý bưng bữa sáng từ phòng bếp ra.

“Bà Lý, buổi sáng tốt lành.” Kiều Tịch tươi cười ngọt ngào chào hỏi với bà cụ.

Cô lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết lại non mềm, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại xinh đẹp, Bà Lý rất thích cô.

Bà cụ cười hiền lành, “Chào cháu.” Bà nhìn chân Kiều Tịch, “Hôm nay có thể đi lại rồi à? Còn đau hay không?”

“Đã không đau lắm nữa.” Kiều Tịch di chuyển mũi chân một cái cho bà Lý xem, “Không nghiêm trọng lắm.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng vẫn phải chú ý.” Bà Lý dặn dò.

Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, Phương Đường cầm theo giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh từ trong phòng đi ra, “Tiểu Tịch, chào buổi sáng.”

“Đường Đường, chào buổi sáng.” Kiều Tịch hỏi cô ấy: “Hôm nay còn phải lên núi à?”

Phương Đường nói với Kiều Tịch, “Hôm nay phải đến chỗ phế tích sau núi vẽ vật thực, nghe nói hôm nay là lần tập hợp cuối cùng, thời gian còn lại thì không cần tập hợp mỗi ngày nữa, mọi người tự do hành động, tự đi tìm cảnh.”

“Tiểu Tịch, chân cậu không sao rồi à?” Phương Đường nhìn về phía chân của Kiều Tịch.

“Ừm, hai ngày này đều bôi thuốc, không sao rồi.”

“Vậy hôm nay cậu muốn đi tập hợp không?”

“Tớ không đi, tớ tính đưa Lục Hoặc đi chọn cảnh.”

Phương Đường gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, qua mấy ngày nay đã có thể nhìn ra được Kiều Tịch rất thích bạn trai của cô, tình cảm của hai người cũng rất tốt.

“Tiểu Hoặc, sớm như vậy đã đi ra ngoài?” Bà Lý chú ý tới Lục Hoặc từ bên ngoài đi vào.

Lục Hoặc liếc mắt nhìn Kiều Tịch một cái, ánh mắt dừng trên chú cá vàng ở vạt áo cô, gương mặt dính sương mù trở nên dịu dàng hơn, “Cháu đi mua bữa sáng.”

Bà Lý nhìn túi trên tay anh, “Cháu đi cửa hàng bán đồ ăn sáng đầu thôn kia mua bánh bao? Nhà đó rất nhiều khách, sáng sớm đã phải xếp hàng, thảo nào cháu ra ngoài sớm như vậy.”

Lục Hoặc đưa bữa sáng cho bà Lý.

Bà Lý từ chối, “Cháu mua cho Tiểu Tịch, hai người các cháu ăn là được.”

“Cháu mua mấy phần, của Tiểu Tịch ở đây.”

Bà Lý không từ chối được, bà cười nhận lấy, “Được, bà đi phòng bếp lấy đĩa bỏ vào, mọi người cùng nhau ăn.”

Phương Đường vội đi tập hợp, cô ấy ăn vội vàng, rất nhanh liền rời đi.

Hôm nay là ngày họp chợ, bà Lý có không ít đồ muốn đi mua, bà cũng ăn xong bữa sáng rất nhanh.

Trong phòng chỉ còn lại Lục Hoặc và Kiều Tịch.

Nhìn cô gái ăn bánh bao từng miếng nhỏ, má trắng tuyết phình phình, có cảm giác đáng yêu không thể diễn tả được.

Lục Hoặc buông chiếc đũa trong tay, anh di chuyển xe lăn rời khỏi vị trí.

“Bữa sáng của anh còn chưa ăn xong, anh muốn đi đâu thế?” Kiều Tịch nghi ngờ hỏi.

“Anh đi ép nước trái cây.”

Trong nhà bà Lý không có máy ép, là Lục Hoặc cố ý đi siêu thị nhỏ ở đầu thôn mua.



Lục Hoặc duỗi tay cầm lấy tạp dề được bà Lý treo trên vách tường, sau đó bao quanh trên người, bắt đầu rửa trái cây.

Kiều Tịch cũng không ăn nữa.

Cô đi đến cửa phòng bếp, nhìn Lục Hoặc mặc tạp dề, ngồi trên xe lăn, rửa trái cây trước bàn bếp.

Người khác đều là bóng lưng cao lớn đẹp trai, anh không phải, nhưng rơi vào trong mắt cô lại đẹp trai hơn bóng lưng của bất cứ ai.

Anh xắn ống tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay đầy mạnh mẽ, ngón tay thon dài của anh cầm trái cây, nghiêm túc tẩy rửa.

Sau đó, anh cắt trái cây ra, bỏ vào máy ép.

Cũng không biết qua bao lâu, nước chanh ngọt ngào chứa đầy cái cốc.

Lục Hoặc đậy xong nắp cốc, anh di chuyển bánh xe, chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi xoay người, anh liếc mắt một cái đã thấy được cô gái đứng ở cửa.

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch ngập tràn ý cười, “Lục Hoặc, dáng vẻ anh mặc tạp dề thật đẹp trai.”

Trong tay cô cầm vở vẽ, nhanh chóng vẽ xuống dáng vẻ của anh.

Thấy Lục Hoặc nhìn qua, cô xoay vở vẽ lại cho anh xem.

Chỉ thấy trên vở vẽ, thiếu niên ngồi trên xe lăn đang bận rộn trước bàn bếp, bên dưới vẫn là một đuôi cá xinh đẹp.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc sâu kín nhìn cô một cái, anh đưa cái cốc trong tay cho cô, “Nước ép trái cây, em có thể uống rồi.”

Kiều Tịch cũng không biết Lục Hoặc có thích tranh cô vẽ hay không, dù sao cô cực kỳ thích.

Lúc ra khỏi nhà, mặt trời bên ngoài rất gay gắt, Kiều Tịch bôi một tầng kem chống nắng rất dày, cô bôi xong, còn bôi giúp Lục Hoặc.

Thậm chí, cô còn đội lên chiếc mũ bucket màu trắng, Lục Hoặc đội mũ màu đen, một đen một trắng, quá xứng đôi.

Lục Hoặc đặt giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh của cô lên trên đùi của mình, anh còn cầm một chiếc ghế nhỏ, lo lắng việc chân cô đang bị thương nên kiên trì không cần Kiều Tịch đẩy anh.

Kiều Tịch chỉ có thể chậm rãi đi bên cạnh Lục Hoặc.

Bởi vì thường xuyên có các trường học khác nhau bố trí sinh viên lại đây vẽ vật thực, hơn nữa nơi này phong cảnh tốt, không ít khách du lịch cũng tới, không ít nơi ở thôn An đều trang trí thành những nhà dân có đặc sắc vùng miền.

Trên đường cũng mở rất nhiều tiệm ăn vặt mang đặc sắc vùng miền.

Kiều Tịch nghe bà Lý nói hôm nay là ngày họp chợ, người đi trên đường cũng rất nhiều.

“Muốn ăn à?” Lục Hoặc chú ý tới ánh mắt cô gái dừng ở cửa hàng đối diện.

Kiều Tịch thành thật gật đầu, “Em chưa từng được ăn những món ăn vặt này.” Cô xúi giục Lục Hoặc: “Chúng ta đi mua một chút ăn thử đi.”

Lục Hoặc làm sao sẽ có ý kiến?

Cửa hàng đối diện bán bánh nướng cải khô, còn chưa tới gần cửa hàng đã nghe được mùi bánh nướng.

Kiều Tịch mua một cái, bánh nướng nóng hôi hổi được gói lại bằng túi giấy nhỏ, cô khẽ cắn một miếng, giòn giòn, bên trong là vị cải khô ngọt ngào, còn khá ngon.

Cô cúi xuống, đưa bánh nướng tới bên môi Lục Hoặc, “Cái này ăn ngon, anh cắn một miếng đi.”

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô gái rất sáng, Lục Hoặc nghe lời cắn một miếng.

“Thế nào, có phải rất ngon không?”

Lục Hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, gật đầu, “Ừ.”

Kiều Tịch lại ăn vài miếng, liền đưa bánh nướng cho Lục Hoặc ăn, cô bị mùi hương của mì khô nóng hấp dẫn.

Cô ăn một lát, mì khô nóng liền vào trong tay Lục Hoặc.

Kiều Tịch lại mua rượu ngọt, chân giò nướngo, bánh mật hương sơn, tào phớ, trà sữa, bánh ngọt……

Cô gần như đều ăn một miếng, rồi đưa cho Lục Hoặc.

Trong tay thiếu niên cầm rất nhiều đồ ăn, trên mặt lại không chút mất kiên nhẫn nào, trên khuôn mặt trong sạch lạnh lùng của anh đều là sự dung túng.

Thấy cô gái vui vẻ, anh còn đề nghị, “Bên kia bán mochi, em có muốn ăn thử không? Thịt lớn hấp của nhà này chắc là không tồi.”

Kiều Tịch không rảnh để ý người qua đường, cô ghé sát vào bên tai anh, trong giọng nói dễ nghe không che giấu được sự vui vẻ, “Lục Hoặc, em thích anh nhất.”

Anh tựa như nước, từng chút từng chút bao dung cô.

Kiều Tịch và Lục Hoặc chậm rãi đi dạo trên đường phố, thấy món đồ chơi tinh xảo đáng yêu cô cũng sẽ mua về.

Đi đến nơi thích hợp, cô sẽ dừng lại vẽ tranh, Lục Hoặc yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, không tranh không nháo, cô quay đầu lại, anh liền ở đó.

Lúc về, Kiều Tịch và Lục Hoặc gặp một cậu bé ngồi xe lăn, đối phương ngồi trước một nhà dân, một đôi mắt to không ngừng nhìn người đi ngang qua.

Kiều Tịch nhớ tới Lục Hoặc nhỏ.

Cô đi qua, đưa một gói kẹo mua lúc nãy cho cậu.



Cậu bé có chút kinh ngạc nhìn cô, lúc cậu lơ đãng nhìn thấy Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, cậu rất kinh ngạc, người anh trai này giống cậu, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Kiều Tịch sờ đầu của cậu.

“Chị là bạn của anh trai đó à?” Cậu bé tò mò hỏi.

Kiều Tịch cười nói: “Chị là bạn gái của anh trai.”

Trong sự lý giải của cậu, bạn gái tức là bạn bè, cậu đầy hâm mộ nhìn Lục Hoặc, “Anh trai có bạn bè.”

Cậu cũng muốn có bạn.

Lục Hoặc giống như liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, anh đưa phần bánh ngọt tinh xảo trong tay mình cho đối phương, “Chờ em lớn lên, cũng sẽ giống anh, tìm được người thích em.”

Đôi mắt cậu bé sáng rực nhìn anh.

Môi mỏng của Lục Hoặc hơi cong lên.

Sau khi rời khỏi, Kiều Tịch chậm rãi đi bên cạnh Lục Hoặc, cô cố ý trêu đùa thiếu niên trên xe lăn, “Lục Hoặc, anh cũng biết em thích anh à.”

Lỗ tai của thiếu niên ửng đỏ, không đáp lại.

Kiều Tịch tiếp tục nói: “Anh đưa bánh ngọt em thích nhất cho người khác.”

Lục Hoặc rất kiên nhẫn, “Đợi lát nữa anh đi mua một phần khác cho em.”

“Không được.”

Nắng chiều kéo dài chiếc bóng của hai người.

Cô gái đề ra yêu cầu: “Anh còn phải hôn em một cái.”

*

Trong khoảng thời gian ở thôn An, mỗi ngày Kiều Tịch đều sẽ đưa Lục Hoặc ra ngoài vẽ vật thực.

Cô sẽ vẽ thiếu niên ngồi trong đống phế tích, còn sẽ vẽ thiếu niên ngồi trong vườn hoa tươi, trong ruộng hoa cải, hay thiếu niên dưới gốc cây đa xưa……

Tất cả đều vẽ hình bóng của Lục Hoặc.

Lúc Diệp Tử Hân tới tìm Kiều Tịch, thấy tác phẩm của cô không khỏi cảm thán: “Thầy Tùng nhận được tác phẩm của cậu, đoán chừng không cần ăn cơm, ăn mỗi cơm chó đã no rồi.”

Kiều Tịch ngồi xổm trong vườn rau trước sân, hái rau giúp bà Lý, nghe thấy Diệp Tử Hân nói, cô trêu ghẹo: “Nếu không phải chỉ cần giao năm bức tranh, tớ có thể cho thầy ấy no một tháng.”

Nghe vậy, Diệp Tử Hân trợn tròn mắt, cô ấy mới là người ăn cơm chó đó.

Kiều Tịch đưa rau đã hái xong cho Lục Hoặc ở bên cạnh, còn chớp mắt vài cái với anh.

Thiếu niên tiếp nhận rau trong tay cô, yên tĩnh ngồi một bên, bất kể khi nào Kiều Tịch quay đầu lại, anh vẫn luôn ở đó.

Lúc này, bà Lý đầy hoảng loạn từ trong phòng đi ra, bước chân bà lảo đảo vội vàng, gần như đứng không vững.

“Bà Lý, bà làm sao vậy?” Kiều Tịch đứng lên, vội chạy đến đỡ bà.

Vẻ mặt bà Lý đầy sốt ruột: “Bệnh viện gọi điện thoại tới, con trai bà đang trong phòng cấp cứu, bà phải lập tức chạy tới đó.”

Kiều Tịch nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay bà đang tụt xuống, cô nói: “Bà Lý, cháu cùng bà đi bệnh viện.”

“Sao có thể làm phiền cháu được.” Bà Lý mất hồn mất vía.

Kiều Tịch lắc đầu, “Không sao, trong thôn có nơi nào có xe đi ra ngoài không?”

“Đầu thôn có xe buýt đến thành phố.” Bà Lý nói: “Có điều thời gian xuất phát tương đối lâu, một giờ mới có một chuyến xe.”

Kiều Tịch suy nghĩ một chút, “Yên tâm, cháu có thể gọi xe.”

Lúc đến bệnh viện, con trai của bà Lý đang cấp cứu.

Hai người cảnh sát chờ ở bên ngoài.

“Bà là người nhà của người bị hại?” Cảnh sát hỏi bà Lý.

“Tôi là mẹ của Lý Tử, con trai tôi bây giờ thế nào rồi?”

“Người bị hại đang làm phẫu thuật, tình huống cụ thể cần chờ kết quả.”

Giọng nói bà Lý đều run rẩy, “Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao con trai tôi lại bị thương, còn nghiêm trọng như vậy, phải cấp cứu.”

“Lúc cậu ấy cứu giúp một cô gái, bị kẻ bắt cóc đâm trúng.”

Bà Lý đầy khϊếp sợ.

Cảnh sát nói: “Chính là cô gái kia.”

Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn lại, từ chỗ ngoặt của hành lang có người đi ra, thế mà lại là Triệu Vũ Tích.
« Chương TrướcChương Tiếp »