Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, Kiều Tịch liền ngẩng đầu lên.

Cô nhìn về phía thiếu niên sắp mất khống chế trên xe lăn, trong mắt cô đều là ý cười: “Bây giờ anh đã biết em thích cái đuôi của anh bao nhiêu chưa?”

Lỗ tai Lục Hoặc ửng đỏ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng có chút đỏ ửng, anh nắm chặt tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, “Vì sao?”

Cô không sợ anh là quái vật, không chê anh có cái đuôi quái dị, cũng không chán ghét cái đuôi tàn khuyết xấu xí của anh.

Lúc nãy cô còn hôn cái đuôi của anh.

Ngực Lục Hoặc căng trướng, ấm áp, giống như được một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng bao bọc, sẽ có người không chê anh.

Anh cũng có người yêu thương.

“Làm gì có nhiều vì sao như thế? Thích chính là thích nha.” Tay Kiều Tịch lại dán lên cái đuôi của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Xúc cảm trơn trơn, hơi lạnh, chơi rất vui.

Cô gái bá đạo thẳng thắn nói, “Cái đuôi của anh chỉ có thể cho em chơi, không thể để người khác chạm vào!”

Cái đuôi của anh là của cô.

Trên xe lăn, Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, đáy mắt đầy xấu hổ, “Trừ em, sẽ không có ai khác muốn chơi……”

Những người khác trốn anh còn không kịp.

“Mặc kệ có người khác hay không.” Tay Kiều Tịch dần dần dời xuống, cô nhẹ nhàng cầm lấy phần cuối cùng của cái đuôi, “Cái đuôi của anh chỉ có thể để em vào.”

Cơ thể Lục Hoặc lập tức run lên, cơ thể anh không tự chủ được mềm nhũn, giọng khàn khàn lên tiếng: “Ừm.”

Anh cảm nhận được cô gái cố ý dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên đuôi cá, cảm giác tê dại mãnh liệt đánh úp lại, khiến anh không thể không cắn chặt răng, cuối cùng không thể nhịn được, anh khàn giọng mở miệng: “Tịch Tịch, buông tay ra.”

Kiều Tịch không nghe anh, thật vất vả mới được chơi cái đuôi, cô làm sao dễ dàng buông tay như vậy.

Đầu ngón tay hơi lạnh của cô xoa chỗ vẩy cá mềm nhất, yếu ớt nhất trên cái đuôi của anh, cô không dùng sức mà cứ nhẹ nhàng vuốt ve như vậy, chơi cực kỳ vui vẻ.

Phía dưới bàn, Tức Hỏa nghe thấy nam chủ nhân của nó bị nữ chủ nhân ức hiếp đến khàn giọng, “Tịch Tịch.”

Đây là thứ nó có thể nghe sao?

Nhìn thiếu niên trên xe lăn mềm eo, đuôi mắt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, Kiều Tịch phát hiện, sờ đuôi cá của Lục Hoặc sẽ khiến anh phản ứng mãnh liệt hơn việc sờ lá mầm non trên đỉnh đầu của anh.

Ít nhất lúc sờ lá mầm non đáng yêu, cơ thể của anh cũng không run rẩy mãnh liệt như thế.

Trong mắt Kiều Tịch ngập tràn sự nụ cười đắc ý, ức hiếp Lục Hoặc thật sự khiến cô có cảm giác thành tựu.

Lục Hoặc không tự chủ được nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng phủ đầy sự xấu hổ đỏ ửng, anh nắm chặt tay vịn, nhẫn nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, mới kiềm chế được chính mình thất thố.

Cô gái chơi đuôi cá của anh, luyến tiếc buông tay, anh cong lưng, trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ đang nắm chiếc vẩy cá yếu ớt của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực.

Lục Hoặc cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi lại mang theo vài phần cầu xin, “Tịch Tịch, đừng làm rộn.”

Kiều Tịch không kịp đề phòng đã đâm vào trong lòng ngực của thiếu niên, nghe thấy lời anh nói, cô mím môi cười trộm, còn kiêu ngạo mà đưa ra yêu cầu, “Anh cầu xin em đi.”

Người trong lòng ngực thật đúng là dày vò người khác.

Lục Hoặc mím môi, lỗ tai ửng đỏ, anh tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Cầu xin em.”

Thiếu niên thở nhẹ, giọng nói trầm thấp khàn khàn, còn cầu xin cô, lỗ tai Kiều Tịch đều tê dại rồi.

Đôi mắt to xinh đẹp của cô chớp chớp, “Hôm nay cứ vậy đã, ngày mai em còn muốn sờ cái đuôi.”

Lục Hoặc nhìn bộ dạng được voi đòi tiên của cô gái, anh gần như tức cười rồi, cô có phải thật sự cho rằng, anh chỉ biết để cô tùy ý trêu đùa, không phản kháng được hay không?

Thiếu niên vươn tay, đầu ngón tay thon dài nhéo khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của Kiều Tịch, sẽ có lúc để cô khóc lóc cầu xin anh.

Kiều Tịch nhìn thanh năng lượng trên mu bàn tay của mình vẫn luôn lập loè tỏa sáng, cô không nỡ ngồi dậy từ trong lòng Lục Hoặc rồi, “Tuần sau trường học của em tổ chức đi vẽ vật thực, phải đi mười ngày.”

Ánh mắt Lục Hoặc ngưng đọng vài giây, anh thấp giọng nói: “Lâu như vậy?”

Thật ra còn chưa đến nửa tháng, đâu có lâu?

Chẳng qua từ khi quen biết Kiều Tịch, gần như mỗi ngày cô đều xuất hiện trước mắt anh, vẫn luôn dính lấy anh, anh đã thích ứng với việc có cô bên cạnh, bây giờ cô đột nhiên phải rời khỏi lâu như vậy, trong lòng Lục Hoặc có cảm giác mất mát không thể kiềm chế được.

Đuôi cá của thiếu niên biến mất, đôi mắt anh đen nhánh, sắc hồng trên mặt còn chưa hoàn toàn rút đi, mi mắt hơi mỏng cũng ửng hồng.

Nghe thấy lời cô gái nói, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Kiều Tịch hỏi anh: “Anh muốn đi cùng em không? Em không thể rời khỏi anh nhiều ngày như vậy.”

Lục Hoặc không đi, cô cũng không đi.

“Em muốn anh đi cùng?” Lục Hoặc có chút kinh ngạc, “Tịch Tịch, đây là hoạt động của trường em.”

Điều này có nghĩa là, không chỉ có bạn cùng lớp cô, mà các lớp khác cũng sẽ đi, anh ở bên cạnh cô, những người khác sẽ biết cô ở cùng với một người hai chân không thể đi.

Cô sẽ bị nhạo báng.

“Không sao, trường học cho chúng em đi xe lửa để đi, đến lúc đó em mua vé giúp anh, anh đi cùng em một chuyến xe lửa là được.” Kiều Tịch nói: “Anh còn chưa được đi du lịch phải không, lần này coi như em đưa anh đi chơi.”

Lục Hoặc yên tĩnh lắng nghe cô gái không ngừng xúi giục, dụ dỗ anh.

Cuối cùng, cô còn mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi anh: “Em đi mười ngày, anh sẽ không luyến tiếc em à?”

“Dù sao rời đi nhiều ngày như vậy, em rất nhớ anh.”

“Em đều hận không thể thu nhỏ anh lại, buộc trên quần, đi đến đâu cũng mang theo anh.”

……

Cô gái vùi trong ngực anh, miệng nhỏ đỏ bừng không ngừng nói lời ngọt ngào, từ nhỏ Lục Hoặc đã chưa được nghe qua lời khen hay lời dỗ dành nào cả, bây giờ cũng coi như bù lại.

Anh cười khẽ ra tiếng: “Ừ.”

Sau khi cô gái rời đi, Tức Hỏa chui từ phía dưới bàn ra, nó được nam chủ nhân ôm lên.

Bàn tay to của Lục Hoặc xoa đầu nó, anh cong môi, “Tịch Tịch muốn anh đi vẽ vật thực cùng em ấy.”

“Em ấy nói luyến tiếc anh.”

“Rời khỏi anh lâu quá thì em ấy sẽ rất nhớ anh.”

“Em ấy hận không thể thu nhỏ anh lại, mang theo bên người.”

Tức Hỏa muốn cụp xuống chiếc lỗ tai dựng thẳng của nó, không muốn nghe.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc cũng nhuộm ý cười, “Trong khoảng thời gian anh rời khỏi, em phải ngoan ngoãn ở đây, sẽ có người chăm sóc em.”

Tức Hỏa cảm thấy nó mới là nhóc đáng thương không có ai cần.

Biết con gái muốn ra ngoài một đoạn thời gian, mẹ Kiều rất lo lắng.

“Hay là đừng đi nữa, mẹ giúp con xin trường nghỉ.”

Tuy rằng trong khoảng thời gian này sắc mặt của con gái càng ngày càng tốt, nhìn rất khỏe mạnh, thậm chí không tái phát bệnh, nhưng cô phải đi trong thời gian dài như vậy, mẹ Kiều làm sao cũng không yên tâm được.

“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ không sao, có nhiều bạn như vậy, còn có cả thầy cô đi cùng nữa, mẹ không cần lo lắng, hơn nữa con sẽ đưa theo thuốc uống mỗi ngày bên người, có chuyện gì sẽ liên hệ với mẹ trước tiên.”

Có Lục Hoặc đó, thắng qua tất cả loại thuốc.

Triệu Vũ Tích ngồi một bên, biết được Kiều Tịch phải rời khỏi một đoạn thời gian, cô ta rất vui vẻ, nhưng đáng tiếc là cô ta cô căn bản không biết Lục Hoặc ở đâu, cô ta phải đi nơi nào tìm anh.

Đối với việc Kiều Tịch và Lục Hoặc đến với nhau, cô ta sẽ không ngu xuẩn đến nỗi chủ động nói với dì nhỏ, dù sao sau này cô ta muốn đến với Lục Hoặc.

Bây giờ Kiều Tịch còn chưa phát bệnh chết đi, giữa Kiều Tịch và cô ta, dì nhỏ nhất định sẽ càng nghiêng về Kiều Tịch.

Nếu để dì nhỏ biết sau khi Lục Hoặc và Kiều Tịch chia tay lại đến với cô ta, dì nhỏ không khỏi sẽ có suy nghĩ không hay.

Cho nên, cô ta căn bản sẽ không đề cập đến chuyện của Kiều Tịch và Lục Hoặc trước mặt dì nhỏ.

Hơn nữa, cô ta căn bản không tin Kiều Tịch sẽ thích Lục Hoặc, từ nhỏ đến lớn, đối với công chúa như Kiều Tịch mà nói, tất cả những gì cô có được đều là tốt nhất, hơn nữa cô rất bắt bẻ, cái gì cũng đều yêu cầu sự hoàn mỹ.

Hai chân Lục Hoặc không thể đi, chỉ có thể cả đời ngồi trên xe lăn, khuyết điểm trí mạng như vậy, cô ta không tin Kiều Tịch có thể thật sự tiếp nhận.



Cô ta càng nghiêng về việc Kiều Tịch là ham cảm giác mới mẻ nhất thời.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Triệu Vũ Tích nhìn về phía Kiều Tịch nhiều thêm vài phần bễ nghễ, đùa bỡn tình cảm của người tàn tật, người như Kiều Tịch thật sự không xứng có được những thứ tốt như vậy.

Triệu Vũ Tích nghĩ đến đời trước Lục Hoặc đã bảo vệ cô ta, đời này, cô ta sẽ cứu rỗi anh.

Triệu Vũ Tích không thể nói chuyện, cô ta dùng di động gõ chữ: Tiểu Tịch, chị nghe nói chỗ thôn An đó chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, em nhớ đưa vài cái áo khoác đi, nếu không sẽ dễ bị cảm.

Mẹ Kiều nghe xong không khỏi gật đầu, “Vẫn là Tích Tích cẩn thận, mẹ còn quên mất tra thời tiết, để mẹ sai người chuẩn bị vài cái áo khoác cho con.”

Kiều Tịch giữ chặt bà, “Không cần, con đã thu thập xong rồi, áo khoác cũng mang theo.”

“Vậy là tốt rồi, con có muốn ăn gì không? Mẹ bảo phòng bếp làm một chút bánh cho con đưa lên xe lửa ăn.” Tuy rằng con gái chưa bao giờ có biểu hiện quá kén ăn, đó là bởi vì bà sẽ chỉ đưa thứ tốt nhất đặt trước mặt con gái, cô căn bản không cần kén ăn.

Bây giờ cô đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, điều kiện ăn ở khẳng định kém hơn trong nhà.

“Hay là con đưa một đầu bếp và một người dì đi chăm sóc con?” Từ nhỏ sức khỏe của con gái đã không tốt, mẹ Kiều thật sự coi cô như đồ dễ vỡ, phải che chở cẩn thận.

Kiều Tịch dở khóc dở cười, “Không được, con đi học chứ không phải đi hưởng thụ cuộc sống, con nghe nói các anh chị khóa trước cũng từng đến đó vẽ vật thực, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon, điều kiện ở cũng không kém, mẹ không cần lo lắng.”

Mẹ Kiều bị con gái thuyết phục một phen, lúc này mới đánh mất suy nghĩ để người đi theo chăm sóc cô.

Triệu Vũ Tích im lặng ngồi một bên, ánh mắt nặng nề.

Kiều Tịch bị nuông chiều như vậy, thật khiến người ta không thể không hâm mộ.

Ngày ra cửa, cho dù không đưa các loại đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt do mẹ Kiều chuẩn bị, nhưng Kiều Tịch vẫn phải kéo một cái vali to bự.

Trong vali chủ yếu là quần áo, một ngày một bộ không giống nhau, dùng để thay đổi, bên trong còn có các loại mỹ phẩm dưỡng da của cô.

Ngoài ta còn có giá vẽ và vài cân dụng cụ vẽ tranh của cô, rất nặng.

Mẹ Kiều và cha Kiều không ngừng dặn dò Kiều Tịch những điều cần chú ý, dặn dò mấy trăm lần phải chăm sóc tốt cho chính mình, lúc Kiều Tịch lên xe đã nửa giờ trôi qua.

Xe chạy đến cửa sau của Lục gia.

Lần này, Kiều Tịch xuống xe đã thấy Lục Hoặc chờ ở cửa.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên dưới mặc chiếc quần dài màu đen, vạt áo bỏ vào quần, vòng eo thẳng tắp, có cảm giác lạnh lùng tự phụ nói không nên lời.

Bên chân anh để một chiếc balo màu nâu.

Cô đi về phía anh, “Anh đợi lâu rồi sao?”

Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, “Không phải, anh mới ra đây.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non đong đưa trái phải.

Kiều Tịch biết, anh khẳng định đã ngồi chờ ở chỗ này từ sớm.

Kiều Tịch không vạch trần anh, “Tức Hỏa đâu?” Cô cho rằng anh sẽ đưa con thỏ kia theo.

“Nó đang ngủ nướng, chị Tình sẽ chăm sóc hộ anh.” Lục Hoặc cầm balo màu nâu trên mặt đất lên, đặt trên đùi mình, “Lên xe đi.”

Xe dừng ở phía ngoài ga tàu hỏa, Kiều Tịch đeo khẩu trang lên cho Lục Hoặc, “Ga tàu hỏa nhiều người.” Vì tránh những phiền phức không cần thiết, cô vẫn nên che Lục Hoặc lại.

Cô không muốn để ông cụ Lục phát hiện Lục Hoặc bị cô trộm đi.

Cô còn đội lên đầu anh một chiếc mũ tai bèo màu đen.

“Được, cứ như vậy, cho dù gặp được người quen cũng chắc chắn không nhận ra anh.” Kiều Tịch cười nói.

Dưới vành mũ, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn về phía cô, “Ừm.”

Người có vẻ ngoài xuất chúng, cho dù đeo khẩu trang che lại khuôn mặt, thì chỉ liếc mắt một cái vẫn rất quyến rũ người khác.

Chỉ một ánh mắt, Kiều Tịch đã bị Lục Hoặc làm tê dại đến run rẩy tâm gan.

Cô càng ngày càng không biết cố gắng.

“Đợi lát nữa lớp em phải tập hợp, anh đi kiểm phiếu trước, sau đó lên xe lửa chờ em, em tập hợp với họ xong sẽ đi tìm anh.” Kiều Tịch dặn dò Lục Hoặc, “Em đã gửi số ghế đến điện thoại của anh.”

“Ừm.”

Sau khi xuống xe, tài xế giúp đỡ đưa hành lý xuống.

Lục Hoặc cầm lấy dụng cụ vẽ tranh và giá vẽ trong tay Kiều Tịch, “Anh cầm giúp em.”

Kiều Tịch lắc đầu, “Mấy thứ này đều rất nặng.”

Cô đã cố chọn những dụng cụ tương đối nhẹ và tận lực đưa ít dụng cụ vẽ tranh, nhưng vẫn sẽ có độ nặng nhất định.

“Anh có thể giúp em.” Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, “Tịch Tịch, anh là kẻ tàn phế hai chân không thể đi, nhưng những việc nhỏ như vậy, anh vẫn có thể làm được, để anh giúp em giảm bớt một ít gánh nặng.”

Lục Hoặc đeo khẩu trang, giọng nói trầm thấp, có chút khàn.

Trái tim Kiều Tịch giống như bị một cây kim thật nhỏ, nhẹ nhàng đâm từng chút, có chút đau.

Cô thở dài, đặt giá vẽ và túi đựng dụng cụ vẽ tranh lên trên đùi Lục Hoặc, “Vậy nhờ anh, bạn trai của em.”

Lục Hoặc cười khẽ một tiếng.

Kiều Tịch cúi xuống, tiến đến bên tai anh, cô dùng tay nhấc vành mũ của anh lên, hàm răng khẽ mở, cắn một ngụm xuống đôi tai bị giấu dưới vành mũ của anh.

Cô cố ý dùng hàm răng cọ xát phần thịt mềm trên tai anh, cảm nhận được cơ thể Lục Hoặc run lên liền buông lỏng ra.

Cô hừ một tiếng, hung dữ nói: “Anh mới không phải là kẻ tàn phế!”

Nói rồi, Kiều Tịch kéo vali đi vào ga tàu hỏa.

Trên xe lăn, lỗ tai của thiếu niên đeo khẩu trang màu đen, đội mũ đỏ bừng, vành tai bị cắn hơi đau, còn có chút ướt át, mà đôi mắt anh lại rất sáng.

Tài xế ở bên cạnh nói: “Lục thiếu gia, chúng ta cũng đi vào thôi, tiểu thư có giao phó, để tôi chăm sóc cậu cho đến khi cậu lên xe lửa.”

Lục Hoặc nhìn bóng dáng dần xa của cô gái, anh khẽ lên tiếng.

Ga tàu hỏa rất nhiều người, người đi lại mang theo rất nhiều hành lý lớn nhỏ, trong ga tàu hỏa nơi nào cũng ồn ào huyên náo, ầm ĩ không thôi.

Kiều Tịch dựa vào tin nhắn trong nhóm lớp, dễ dàng tìm được chỗ tập hợp.

Lần vẽ vật thực này là môn bắt buộc, được tính vào điểm chung, Phương Đường không còn cách nào khác, vẫn đăng ký tham gia.

May mắn là, lần trước cô ấy đi phỏng vấn vị trí trợ lý của phòng vẽ tranh mới mở gần trường học, đã thành công thông qua phỏng vấn, đã được nhận vào làm, ông chủ phòng vẽ tranh trả lương rất cao.

Cô ấy và Diệp Tử Hân tới rất sớm, thấy Kiều Tịch xuất hiện, cô ấy không khỏi vui vẻ cười, “Tiểu Tịch, cậu ăn sáng chưa?”

“Tớ ăn ở nhà rồi.”

“Cậu đã đến rồi. Lớp học sắp đến đông đủ, anh Tùng đang điểm danh.”

Giang Tùng là giáo viên phụ trách lớp họ, bình thường tương đối hài hước, trong lớp thích gọi thầy ấy là anh Tùng, Diệp Tử Hân nói xong, cô ấy đặt một túi dụng cụ vẽ tranh to đùng xuống mặt đất, “Nặng chết mất, sớm biết đã không lựa chọn vẽ tranh sơn dầu.”

Dụng cụ vẽ tranh sơn dầu là rườm rà nhất, lúc đó cô ấy tâm huyết dâng trào, vẽ vật thực chuẩn bị vẽ tranh sơn dầu, bây giờ hối hận chết mất.

“Vẫn là Đường Đường thông minh, cậu lựa chọn màu nước.” Diệp Tử Hân nặng nề thở dài.

Kiều Tịch cười nói: “Nếu cậu muốn thuận tiện một chút thì có thể vẽ ký hoạ, lần này vẽ vật thực thầy giáo không yêu cầu cụ thể.”

“Tớ không nghĩ tới nha, mười ngày tiếp theo, mỗi ngày đều phải đưa theo đồ nặng như vậy, tay của tớ chắn chắn tàn mất.” Diệp Tử Hân muốn khóc.

Không bao lâu, lớp cô đã đến đông đủ, lớp bên cạnh cũng đến đông đủ. Bởi vì người quá nhiều, thời gian tập hợp của các lớp không giống nhau, cần chia nhóm để đi.

Lớp cô và lớp bên cạnh xuất phát trước.

Sau khi xoát vé xong, không chờ quá lâu, xe lửa đã tới rồi.

Bởi vì mọi người đều là sinh viên, trường học vì giảm bớt gánh nặng của mọi người nên đều đặt phòng sáu người có giường cứng, một số sinh viên có chút điều kiện thì sẽ bỏ thêm tiền, lựa chọn phòng bốn người giường mềm.

Trên xe lửa rất nhiều người, trong phòng còn có những hành khách khác.

Diệp Tử Hân và Phương Đường, còn có Kiều Tịch đều cùng phòng, còn ba vị khách khác đã sớm ngồi xuống rồi.

Mùi trong căn phòng nhỏ thật sự không dễ ngửi, giường cứng cũng không tốt lắm, không gian cũng bí bách.

Diệp Tử Hân cẩn thận chen vào từ vị khách nam có hình thể mập mạp bên cạnh, cô ấy để hành lý vào bên trong, “Tiểu Tịch, cậu đưa hành lý cho tớ, tớ để vào trong giúp cậu.”



Kiều Tịch lắc đầu, “Tớ không vào, tớ đi phòng khác.”

“Chỗ ngồi của cậu không phải ở đây à?” Diệp Tử Hân kinh ngạc, lúc nãy cô ấy có nhìn thoáng qua, không sai mà.

Kiều Tịch cười nói: “Là ở đây, nhưng tớ muốn đi tìm bạn trai của tớ.”

“Bạn trai cậu?”

Diệp Tử Hân thật sự kinh sợ rồi, “Bạn trai cậu cũng ở trên xe lửa? Anh ấy cùng trường chúng ta à? Mỗi ngày đi học cùng cậu mà sao tớ không biết?”

“Không phải trường chúng ta, tớ phải đi tìm anh ấy đây, lát nữa các cậu có thể lại đây tìm tớ chơi.”

Sau khi Kiều Tịch rời đi, Diệp Tử Hân vẫn rất khϊếp sợ, “Tiểu Tịch thế mà đưa bạn trai theo! Thật biết cách chơi! Đây là thuận tiện đi du lịch mà.”

“Sao cậu không tò mò chút nào thế?” Diệp Tử Hân thấy Phương Đường thong thả ung dung rút ra khăn giấy, lau chiếc bàn gỗ nhỏ bên cửa sổ, phía trên còn có vụn bánh quy của các hành khách khác lưu lại.

Phương Đường nói với cô ấy, “Tớ gặp qua bạn trai của Tiểu Tịch.”

Kiều Tịch kéo vali hành lý dừng trước cửa phòng, cô gõ cửa, sau đó mở cửa ra.

Chỉ thấy thiếu niên đội chiếc mũ màu đen, yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên người anh, khuôn mặt tuấn tú của anh đẹp đến quá mức.

“Lục Hoặc, em tới rồi.”

Kiều Tịch đi vào, đóng cửa lại.

Căn phòng cô chọn là phòng cao cấp sang trọng, phòng một người.

So với căn phòng lúc nãy, nơi này không chỉ có giường đơn, còn có nhà vệ sinh, tủ quần áo, giày dùng một lần, đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có thể tắm rửa.

Từ thành phố B xuất phát đến thôn An, cần 7 tiếng đồng hồ.

Kiều Tịch có thể ở bên cạnh Lục Hoặc suốt, còn có thể hấp thu năng lượng vàng của anh.

Cô đi qua, ngồi đối diện anh, phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn luôn nhanh chóng lùi lại, khuỷu tay cô chống trên bàn gỗ nhỏ, nâng má, ánh mắt óng ánh nhìn Lục Hoặc, “Bây giờ không có người ngoài, anh muốn để em sờ cái đuôi của anh không?”

Gương mặt lạnh lùng của thiếu niên ở phía đối diện lập tức không thể khống chế được, “Không muốn.”

“À.” Ánh mắt Kiều Tịch vẫn sáng rực, “Hôn môi thì sao, muốn không?”

Lỗ tai dưới vành mũ của thiếu niên có chút nóng lên, “Không muốn!”

Lá mầm non xuyên qua mũ, lặng lẽ hiện ra.

Kiều Tịch nhịn cười, “Nếu anh không muốn thì thôi vậy.”

Lục Hoặc mím môi, anh muốn nói gì đó với cô, cửa phòng bị gõ.

Ngoài cửa là Diệp Tử Hân và Phương Đường, hai người nhờ các bạn khác trông hộ hành lý, liền lại đây tìm Kiều Tịch.

“Tiểu Tịch, các bạn trong lớp đều đến các phòng khác chơi rồi, tớ nghe nói phía trước có nhà ăn, còn có quán bar và karoke, bọn họ nhắn tin trong nhóm lớp, bảo chúng ta cũng qua đó chơi.” Vẻ mặt Diệp Tử Hân đầy hưng phấn.

Xuyên thấu qua khe cửa, cô ấy có thể nhìn thấy sự sang trọng của căn phòng, còn thấy bóng dáng một người con trai ngồi bên cửa sổ, đối phương đội mũ màu đen, không nhìn rõ mặt.

“Cậu cũng có thể gọi cả bạn trai của cậu theo, nhiều người càng náo nhiệt.”

Kiều Tịch gật đầu, “Các cậu đi trước đi, lát nữa tớ và anh ấy cùng qua.”

Diệp Tử Hân và Phương Đường đều rất tự giác, không muốn làm bóng đèn, “Được, chúng tớ qua bên đó trước chờ cậu.”

Sau khi đóng cửa lại, Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Chúng ta cũng đi ra ngoài chơi đi.”

Lục Hoặc im lặng gật đầu, anh không hy vọng bởi vì mình mà khiến cô mất đi thời gian chơi đùa cùng bạn bè.

Kiều Tịch vui vẻ đeo khẩu trang lên giúp anh.

Kiều Tịch không đi tìm bạn cùng lớp, mà cô đưa Lục Hoặc đi nhà ăn trước, “Chúng ta ăn no rồi chơi sau.”

“Ừm.” Nhà ăn có chút bí, các mùi đồ ăn hỗn tạp, Lục Hoặc muốn tháo xuống khẩu trang.

Lúc này, phía sau có người gọi tên Kiều Tịch.

Người đi tới là một cậu con trai có khuôn mặt sáng sủa, đối phương rất cao.

Phía sau cậu ấy là Diệp Tử Hân và Phương Đường, “Tiểu Tịch, cậu ở chỗ này à, tớ và Đường Đường đang chuẩn bị đi ăn.” Nghĩ tới gì đó, cô ấy giới thiệu với Kiều Tịch: “Người này là Giang Cảnh Trình, là bạn học cấp 3 của tớ, cậu ấy học lớp bên cạnh.”

Thấy Giang Cảnh Trình nhìn chằm chằm Kiều Tịch, Diệp Tử Hân có chút hối hận khi nói cho cậu ấy biết Kiều Tịch tới.

Bên cạnh Giang Cảnh Trình còn có một bạn lớp bên cạnh, đối phương chớp mắt vài cái với Giang Cảnh Trình, ý bảo bên cạnh Kiều Tịch có người con trai khác.

“Cậu có ngại ngồi ăn chung với chúng tớ không?” Giang Cảnh Trình hỏi.

Kiều Tịch gật đầu, “Tớ ngại, bạn trai tớ lúc ăn cơm thích yên tĩnh.”

Phía đối diện, Lục Hoặc ngước mắt nhìn về phía cô gái, đôi mắt đen nhánh của anh trở nên sâu thẳm.

Giang Cảnh Trình không nghĩ tới sẽ bị từ chối như vậy, cậu ấy sờ mũi, “Không sao.” Cậu ấy dẫn theo bạn ngồi ở vị trí đối diện.

Diệp Tử Hân và Phương Đường không muốn làm bóng đèn, thức thời ngồi xuống một chỗ cách đó không xa.

Bạn của Giang Cảnh Trình nhỏ giọng nói, “Anh Trình, bạn trai Kiều Tịch ngồi xe lăn, cậu thấy không, đối phương ăn cơm còn đeo khẩu trang, đội mũ, giống như không thể gặp sáng, không phải là lớn lên xấu nên không thể gặp người khác chứ?”

“Cậu nói xem, đại mỹ nữ như Kiều Tịch thì muốn có gì ở đối phương chứ?” Tìm một bạn trai vừa tàn phế vừa xấu, Kiều Tịch đây là luẩn quẩn cỡ nào chứ?

“Cậu nói thêm nữa thì cũng đừng ăn cơm.” Giang Cảnh Trình không nghĩ tới Kiều Tịch đã có bạn trai, trong lòng có chút hụt hẫng.

Có một lần cậu ấy đi tìm Diệp Tử Hân, đúng lúc thấy Kiều Tịch ngồi trước giá vẽ, nghiêm túc vẽ tranh.

Cô gái minh diễm động lòng người, khí chất linh động, đẹp khiến người ta không thể dời mắt được.

Giang Cảnh Trình chưa từng thích người khác, đó là lần đầu tiên cậu ấy biết cảm giác rung động.

Bây giờ hình như, cậu ấy còn chưa làm gì đã thất bại rồi.

Diệp Tử Hân lén lút nói với Phương Đường: “Lúc nãy tớ không nhìn lầm chứ, bạn trai Tiểu Tịch ngồi xe lăn à?”

Phương Đường gật đầu.

Diệp Tử Hân khiếp sợ che miệng, trợn tròn mắt.

Ở trong mắt cô ấy, Kiều Tịchthật xinh đẹp, so với nữ minh tinh mà cô ấy đu trước kia đều loá mắt hơn, cô ấy vẫn luôn nghĩ phải là người con trai như thế nào mới có thể đứng bên cạnh Kiều Tịch.

Cô ấy từng đoán, nhất định phải là nam thần có tiền có thế, vẻ ngoài xuất chúng, đẹp đến rối tinh rối mù mới xứng đôi Kiều Tịch.

Nhưng mà, bây giờ cô ấy đột nhiên phát hiện bạn trai của Kiều Tịch thế mà lại ngồi xe lăn, thật sự khiến cô ấy khó có thể tiếp thu.

Đối phương còn đeo khẩu trang, đội mũ, che kín mít như vậy, bất kể trông như thế nào, cũng không xứng với Kiều Tịch.

Diệp Tử Hân thở dài, không khỏi cảm thấy tiếc hận thay cho Kiều Tịch, ở trong mắt cô ấy, Kiều Tịch nên xứng đôi với người con trai tốt nhất, ưu tú nhất.

Giác quan của Lục Hoặc rất mẫn cảm, từ nhỏ đến lớn, anh nghe qua vô số lời nghị luận và nhận được vô số ánh mắt khác thường.

Anh biết, bạn của Kiều Tịch đang kinh ngạc, cũng đang tiếc hận thay cô.

Bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng được, bùn lầy làm sao xứng đáng đứng cạnh mặt trăng.

“Lục Hoặc.” Phía đối diện, Kiều Tịch vươn tay, cô lấy chiếc khẩu trang màu đen trên mặt anh xuống, lộ ra ngũ quan quá mức xuất sắc của anh, cô thúc giục, “Sao anh không ăn, có phải muốn em đút anh không?”

Lục Hoặc sâu kín liếc cô một cái, “Không phải.”

“Ò.” Vẻ mặt Kiều Tịch đầy tiếc rẻ nhìn anh, “Em muốn đút anh mà.”

Lục Hoặc siết chặt đầu ngón tay, rốt cuộc anh không kiềm chế được nữa, tay duỗi qua, nắm lấy khuôn mặt nhỏ trắng tuyết trơn mịn của cô, “Đừng lộn xộn, em ngoan một chút.”

“Lục Hoặc, anh chỉ lớn hơn em một tuổi.” Kiều Tịch đè nặng giọng, nhỏ giọng nói: “Không cho em đút anh, lại không cho em hôn anh, còn không cho em sờ anh, anh mới là người phải ngoan một chút.”

Nhà ăn ít người, xung quanh rất yên tĩnh, cho dù Kiều Tịch đè nặng giọng nói, nhưng người ngồi gần vẫn nghe thấy rồi.

Phía đối diện, Giang Cảnh Trình và bạn cậu ấy khiếp sợ mắt to trừng mắt nhỏ.

Ở phía sau, Diệp Tử Hân dùng sức nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt khó có thể tin, thì ra là Kiều Tịch quấn lấy bạn trai ngồi xe lăn kia của cô?

Khuôn mặt cô gái xinh đẹp, đôi mắt nhỏ oán giận lên án anh, Lục Hoặc chỉ muốn chết chìm trong mắt cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »