- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 22
Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 22
Cho dù không phải lần đầu tiên trêu đùa Lục Hoặc như vậy, nhưng Kiều Tịch vẫn cảm thấy mới lạ kí©h thí©ɧ như cũ.
Trên xe lăn, cơ thể Lục Hoặc mềm nhũn, đầu của anh hơi ngẩng, anh hình như khó chịu nên nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, đôi mắt của anh càng thêm đen nhánh, ướt át.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của anh trở nên rõ ràng.
Nhẹ nhàng, thở gấp, gợi cảm khiến lỗ tai của Kiều Tịch nhũn ra.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch làm chuyện xấu còn không biết thu liễm, lá gan lớn thật sự, cô đùa Lục Hoặc, cố ý tò mò hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
Lúc này, trong mắt Lục Hoặc đều là men say, tóc mái trên trán có vài phần hỗn độn, che lấp đi ánh mắt quá mức ngây ngô của anh, hơn nữa lá mầm non bị nhéo khiến trên mặt thường ngày hay lạnh lùng của anh ửng hồng, rất gợi cảm.
Cảm giác kỳ quái xa lạ đánh úp lại khiến Lục Hoặc vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, anh cắn chặt răng, cuối cùng vì uống xong rượu, lực khống chế không tốt như lúc còn tỉnh táo, tiếng rên rỉ mà anh không kiềm chế được từ trong miệng đi ra, gợi cảm đến rối tinh rối mù.
“Tịch Tịch.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh khiến người say rượu.
“Em ở đây.”
Lục Hoặc hơi ngửa đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn trần nhà, anh vô ý thức gọi: “Tịch Tịch.”
Lỗ tai Kiều Tịch đều mềm nhũn rồi.
Thật muốn chết!
Lục Hoặc nhẫn nại tới cực hạn cũng không muốn nhẫn nại nữa, tiếng thở gấp của anh càng ngày càng rõ ràng, còn gọi tên Kiều Tịch.
Kiều Tịch bị gọi đến run rẩy tim gan.
Cô đang muốn làm chút gì đó, lúc này, cửa phòng bị gõ.
“Tiểu Tịch, con có phải ở bên trong hay không?” Người ngoài cửa là mẹ Kiều.
Kiều Tịch kinh ngạc, sao mẹ cô sẽ đến đây?
“Tiểu Tịch, con ở bên trong à?” Mẹ Kiều gõ cửa, còn ấn chuông cửa.
“Tịch Tịch.” Con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc nhìn về phía Kiều Tịch ướt át.
“Xuỵt, anh đừng nói chuyện.” Kiều Tịch sợ tới mức vội tiến lên, “Lục Hoặc, mẹ em tới.”
Lục Hoặc làm gì còn ý thức, anh ôm chặt cô, đầu gác ở hõm vai cô cọ cọ.
Ở bên tai là tiếng thở gấp của thiếu niên khiến Kiều Tịch đỏ mặt, mềm chân, “Đừng thở gấp, mẹ em tới.”
Tay Lục Hoặc ôm chặt, lẩm bẩm: “Tịch Tịch, khó chịu.”
Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, Kiều Tịch bị đau cũng vui vẻ, cô dỗ Lục Hoặc, “Em đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại, anh ở phòng chờ em.”
Tuy rằng Lục Hoặc bây giờ đang say rượu, nhưng hai chân của anh không thể đi, cô không lo lắng anh sẽ chạy loạn.
Lục Hoặc hình như nghe hiểu, lại hình như không nghe hiểu, lông mi đen cong dài của anh hơi rung động, vô cùng đáng thương mà rũ xuống.
Kiều Tịch đột nhiên có ảo giác cô là tra nữ ức hiếp anh, sau đó vứt bỏ anh.
Cô duỗi tay sờ tóc mái hỗn độn trên trán của anh, “Ngoan.”
Kiều Tịch cởi bỏ bàn tay đang ôm cô của Lục Hoặc, đẩy Lục Hoặc đến mép giường, xác nhận vị trí này mẹ Kiều sẽ nhìn thấy, cô mới đi mở cửa, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, khóa cửa lại.
“Mẹ.”
“Tiểu Tịch, con thật sự ở đây.” Mẹ Kiều thấy con gái đi ra, sắc mặt hồng hồng, bà không khỏi đánh giá thật cẩn thận.
“Con mới uống ít rượu nên muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng phát hiện thẻ phòng của mình mất rồi nên mới thuê một phòng khác.” Giọng điệu Kiều Tịch tự nhiên, lơ đãng giải thích cho mẹ Kiều biết vì sao cô lại ở chỗ này.
“Mẹ nghe thấy giám đốc nói con thuê thêm một căn phòng khác, còn đang cảm thấy kỳ quái.” Nghi hoặc ở đáy mắt của mẹ Kiều biến mất, bà vỗ bả vai con gái, “Đi thôi, nên đi cắt bánh sinh nhật.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, đi theo mẹ Kiều đến đại sảnh.
Kiều Tịch lại xuất hiện lần nữa, lập tức hấp dẫn tròng mắt của khách khứa, tóc cô lúc nãy bị Lục Hoặc cọ vào nên có vài phần hỗn độn, lại vẫn đẹp bắt mắt như cũ.
Hoàng Đào và Trình Húc cùng Hoắc Vũ uống rượu ở cách đó không xa.
Hoàng Đào chạm tay Hoắc Vũ, “Anh Hoắc, cái tên tàn phế kia không đi theo bên cạnh Kiều Tịch.”
“Xì, sao cậu ta dám lộ mặt trước mặt cha mẹ Kiều Tịch.” Trình Húc bĩu môi, “Cũng chỉ vì anh Hoắc mấy năm nay không ở đây, Kiều Tịch tịch mịch, mới có thể tìm món đồ chơi như vậy, theo tôi thấy, anh Hoắc căn bản không cần quá chú ý đối phương, lãng phí thời gian.”
“Lời này của cậu có đạo lý.” Hoàng Đào cười nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vui vẻ cười lên, “Chỉ cần không phải người mù đều biết giữa một tên tàn phế và một thiên chi kiêu tử thì nên chọn thế nào.”
Ánh mắt Hoắc Vũ âm u, anh ấy buông chén rượu trong tay, trực tiếp đi về phía Kiều Tịch.
“Anh Hoắc……” Trình Húc muốn gọi người lại.
Hoàng Đào giữ chặt cậ ấy, “Để anh Hoắc đi, anh ấy có chừng mực, sẽ không làm tổn thương Kiều Tịch.”
Kiều Tịch đứng trước bánh sinh nhật, đông đảo khách khứa vây quanh cô, không ngừng dâng lên lời chúc phúc cho cô, thật là chúng tinh phủng nguyệt.
Có chúc phúc, thì cũng khó tránh khỏi có một số người ghen tỵ Kiều Tịch.
Kiều Tịch không chỉ gia thế tốt, ngay cả vẻ ngoài cũng minh diễm xuất chúng như vậy, đứng trong đám người, làn da trắng tuyết của cô hoàn toàn thắng xa mọi người, lại nhìn cha Kiều và mẹ Kiều nuôi dưỡng cô trong lòng bàn tay, khách khứa hôm nay tới đều là nhân vật nổi tiếng quyền quý, người cùng thế hệ, ai có thể so được với Kiều Tịch?
Có điều, nghĩ đến cơ thể Kiều Tịch không tốt, có bệnh tim, dù sao cô cũng rất ít khi lộ mặt trong giới hào môn, trong lòng bọn họ cảm thấy cân bằng hơn, quả nhiên, trên thế giới không có chuyện hoàn mỹ.
Lúc này, Hoắc Vũ đi đến bên cạnh Kiều Tịch, gương mặt tuấn lãnh dưới ngọn nến trở nên dịu dàng vài phần, hai mắt anh ấy đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Tịch.
Bỏ lỡ mấy năm nay, cô đã trưởng thành, trở nên càng đẹp mắt.
“Tiểu Tịch, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói trầm ấm của Hoắc Vũ có chút nghẹn lại, trên mặt cũng che kín sự cô đơn, trước kia mỗi ngày Kiều Tịch đều đi theo phía sau anh ấy, đại đa số anh ấy đối xử với cô như em mình.
Cho đến sau này đi ra nước ngoài mấy năm, cho dù anh ấy yêu đương với bạn gái ở nước ngoài, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến Kiều Tịch.
Anh ấy xác nhận mình thích Kiều Tịch, không phải chơi đùa, không phải loại thích của anh trai với em gái, anh ấy muốn chiếm hữu cô, muốn trở lại bên cạnh cô.
Sau đó cha anh ấy có tính toán về nước phát triển, anh ấy tán thành đầu tiên, chính là muốn trở lại bên cạnh Kiều Tịch.
Nhưng mà, thời gian mấy năm có thể khiến người ta thích một người, cũng có thể khiến người ta quên đi một người.
Anh ấy xác nhận mình thích Kiều Tịch, mà cô gái ở bên cạnh này hình như đã rời xa anh ấy.
Ánh mắt của cô đêm nay đều ở trên người què kia, lúc nãy anh ấy sai người đi tìm hiểu, biết đối phương là người của Lục gia, nhưng mà Lục gia cũng không coi trọng Lục Hoặc.
Sao Kiều Tịch sẽ thích một người ngồi xe lăn?
Hoặc là giống như bọn Hoàng Đào nói, tuổi cô còn nhỏ, ham mới mẻ, chưa từng tiếp xúc với người khuyết tật.
Ánh mắt Hoắc Vũ trở nên dịu dàng, anh ấy lấy ra một hộp quà nhỏ, “Đây là quà sinh nhật tặng cho em, em xem có thích không.”
Kiều Tịch lúc nãy nhận được không ít quà của khách khứa, ở trong mắt cô, Hoắc Vũ và các vị khách khác là giống nhau, “Cảm ơn.”
“Không mở ra xem một cái?” Hoắc Vũ thấy cô gái tiếp nhận quà, sau đó đặt ở một bên, để cùng với các món quà khác, lông mày anh ấy theo bản năng nhíu chặt.
Trước kia, cô đều mở quà sinh nhật mà anh ấy đưa trước tiên, bất kể anh ấy đưa cái gì, cô đều rất vui vẻ.
“Tối về tôi sẽ xem.” Kiều Tịch có chút sốt ruột, cô không biết Lục Hoặc bây giờ thế nào rồi.
Cắt xong bánh sinh nhật, Kiều Tịch cuối cùng chờ không được nữa, cô phân phó người phục vụ đưa một bát canh giải rượu đến phòng Lục Hoặc.
Cô còn cố ý cắt một miếng bánh sinh nhật, chuẩn bị trở về ăn cùng Lục Hoặc.
Kiều Tịch nói với mẹ Kiều, cô phải đi về nghỉ ngơi.
“Được, con về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, xã giao một buổi tối, con cũng mệt mỏi rồi.” Mẹ Kiều đau lòng nói, cơ thể con gái không tốt, không thể quá mệt nhọc.
Bà nói với Kiều Tịch, “Sáng ngày mai tàu biển sẽ đi về, con nghỉ ngơi cho tốt.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô cầm bánh sinh nhật đã cắt xong rời khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của con gái, mẹ Kiều nói với chồng: “Anh có cảm thấy đêm nay lạnh nhạt với Hoắc Vũ hơn rồi không?” Trước kia con gái bà đều thích chơi với Hoắc Vũ.
“Cái này thì có gì, con gái trưởng thành, tất nhiên sẽ có bạn mới, dựa vào cái gì mà tên tiểu tử kia trở về thì Tiểu Tịch phải nhiệt tình với cậu ta?” Cho dù Hoắc Vũ rất ưu tú, nhưng cha Kiều đối với tên tiểu tử thúi muốn cướp đi con gái đều không có sắc mặt tốt.
“Anh nói cũng đúng, thôi, chuyện của hai đứa nhỏ để chúng nó tự giải quyết đi.” Mẹ Kiều không nghĩ nhiều.
Kiều Tịch mở ra cửa phòng, cô đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Hoặc, bánh sinh nhật trong tay cô gần như không giữ được nữa.
“Lục Hoặc……”
Lục Hoặc ở trước mặt cô đã cởi áo vest ngoài màu đen trên người, cổ áo sơ mi trắng bên trong mở rộng, chỉ còn lại mấy cúc áo.
Cổ thon dài, xương quai xanh nổi lên, còn có cơ ngực căng chặt kia nữa.
Trên mặt lạnh lùng của anh nhuộm đỏ, khuỷu tay chống trên tay vịn, một tay chống cằm, đôi mắt đen nhánh ướt át nhìn cô chằm chằm.
Vô duyên vô cớ, Kiều Tịch đỏ mặt.
“Anh rượu tỉnh chưao?” Kiều Tịch bưng bánh sinh nhật qua.
Môi mỏng Lục Hoặc nhếch lên, khẽ lên tiếng: “Ừm.”
Kiều Tịch đối diện với đôi mắt của anh, không phải sạch sẽ tỉnh táo như bình thường, hiển nhiên, anh còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống trên mép giường bên cạnh anh, “Em đưa cả bánh sinh nhật đến, đêm nay anh còn chưa ăn gì, ăn một ít trước đi, đợi lát nữa em bảo người phục vụ đưa đồ ăn đến đây.”
Lục Hoặc lại lên tiếng: “Ừm.”
Môi mỏng của anh nhẹ cong, nơi sâu thẳm đáy mắt lộ ra vài phần dã tính, giống với khi bắn súng lúc nãy, một ánh mắt đã khiến người ta mềm chân.
Trái tim nhỏ của Kiều Tịch lại không biết cố gắng mà nhảy lên một chút.
Cô đưa nĩa nhỏ trong tay cho anh, bánh sinh nhật cũng đưa về phía anh, “Anh nếm thử.”
Lục Hoặc không tiếp nhận bánh, anh cầm lấy nĩa nhỏ trong tay cô ném về một bên, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tịch, anh cầm ngón tay cô đưa đến bên môi của mình.
Đầu lưỡi của anh trực tiếp liếʍ đi bơ vô ý bị dính vào trên ngón tay cô.
“Xoẹt” một chút, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Kiều Tịch đỏ ửng.
Đầu ngón tay ẩm ướt dính nhớp, xúc cảm mềm mại bao vây cô giống như bị dã thú nhỏ thật cẩn thận liếʍ một ngụm.
Lục Hoặc còn dùng một đôi mắt đen ẩm ướt nhìn chằm chằm cô, quan sát phản ứng của cô.
Kiều Tịch có thể thấy hầu kết lăn lộn của anh.
Nam sắc mê hoặc người, anh đây là muốn câu dẫn cô!
Anh chỉ nhẹ nhàng liếm một chút rồi anh liền thả lỏng tay Kiều Tịch, cô cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, toàn bộ tay đều tê dại, không có cảm giác.
Lợi hại hơn chính là, Kiều Tịch phát hiện, chỉ một chút lúc nãy, thanh năng lượng của cô nháy mắt từ 1% tăng mạnh đến 10%!
Hai mắt Kiều Tịch sáng lên nhìn Lục Hoặc, “Anh còn muốn ăn bánh sinh nhật không sao?”
Thật hiếm lạ, giọng nói khàn khàn của anh mang theo vài phần kiêu ngạo, “Không cần em đút.”
Kiều Tịch:……
Cô không nói muốn đút anh!
Lá mầm non trên đỉnh đầu của anh lay động, lay động.
“Em không nói muốn đút cho anh.” Kiều Tịch vừa nói xong, con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc liếc cô, giống như đang chỉ trích cô.
Kiều Tịch cười chết mất, sao anh lại đáng yêu như vậy.
“Em ngồi ở đây đút anh?” Kiều Tịch tiếp tục trêu đùa thiếu niên tuyệt sắc trước mặt.
Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc rất sáng, “Anh không bảo em ngồi trên đùi của anh đút cho anh.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non của anh nhanh chóng lắc lư trái phải!
Kiều Tịch cười đến đôi mắt cong lên, cô trực tiếp ngồi trên đùi anh, nĩa nhỏ lấy một chút bánh, đút tới bên môi anh, cô nhịn không được khen anh: “Anh thật đáng yêu.”
Lục Hoặc phối hợp mở miệng.
Đầu lưỡi của anh đều là mùi sữa của bánh, ngọt ngào, nghe thấy Kiều Tịch nói, môi mỏng của anh hơi cong lên, “Cho dù em khen anh, anh cũng sẽ không hôn em.”
Lá mầm non giống như phát điên, mãnh liệt lay động đong đưa.
Kiều Tịch cũng không đút nữa, cô tiến đến bên tai anh, môi cô nhẹ nhàng chạm chạm vành tai của anh, cảm nhận được cả người anh run lên, miệng cô khẽ nhếch, một ngụm cắn lên vành tai anh.
Đôi mắt che kín men say của Lục Hoặc trừng lớn, đuôi mắt anh đều đỏ ửng.
Kiều Tịch nhìn thấy thanh năng lượng trên mu bàn tay cô sáng lấp lánh.
“Tịch Tịch.” Môi mỏng của Lục Hoặc hôn một cái lên hõm cổ của cô, trước mũi đều là hương thơm của cô gái.
Kiều Tịch không kháng cự sự thân mật của Lục Hoặc, ánh mắt cô mọng nước, tùy ý anh từng tiếng từng tiếng gọi tên cô.
“Tịch Tịch, Tịch Tịch, chân của anh……”
“Hửm?”
Chân mày đẹp đẽ của Lục Hoặc nhíu chặt, nghẹn giọng nói bên tai cô: “Ngứa.”
Kiều Tịch có chút kinh ngạc, “Em xem giúp anh nha?” Cô lo lắng có phải đêm này anh uống rượu nên có ảnh hưởng đến chân của anh hay không.
Lục Hoặc gắt gao đè lại chăn ở trên đùi, không cho cô xem, anh ôm cô, cơ thể di chuyển vì hình như không thoải mái.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 22