- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 16
Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 16
Không thể gặp được Lục Hoặc, tâm trạng của Kiều Tịch rất không tốt.
Cô phiền não nằm trên sô pha, chỉ còn lại hơn một ngày tuổi thọ, cô cần phải nhanh chóng tới bên cạnh Lục Hoặc.
Lúc này, Triệu Vũ Tích từ trên tầng xuống, cô ta bọc kín mít, trong tay còn cầm một bình nước lớn.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, đối tượng công lược của người phụ nữ xấu xa xuất hiện, bây giờ cô ta phải đi trồng 400 cây.”
Kiều Tịch lười nhác, không hề có ý chí chiến đấu, “Bây giờ tôi đều sắp chết rồi, còn quản trồng cây gì nữa?”
Bạo Phú vội nói: “Chủ nhân, nếu Triệu Vũ Tích công lược thành công, ống kính thăng cấp, đến lúc đó cô tìm Lục Hoặc……”
“Cậu có thể câm miệng.” Kiều Tịch không muốn nghe thấy tên Lục Hoặc và Triệu Vũ Tích cùng xuất hiện chút nào.
Cô đứng lên, chặn đường Triệu Vũ Tích, “Chị đi đâu?”
Triệu Vũ Tích hơi ngạc nhiên, ngay sau đó mỉm cười nói: “Chị muốn đi vận động.”
“Chân chị khỏi rồi?” Kiều Tịch đánh giá chân cô ta vài lần.
Triệu Vũ Tích cười cười, “Cũng gần khỏi rồi bây giờ đi đường không đau nhiều nữa.”
Kiều Tịch gật đầu.
“Thế chị đi trước đây.” Triệu Vũ Tích bước đi vội vàng, cô ta phải nhanh chóng trồng xong 400 cây.
Kiều Tịch híp mắt, cô chậm rãi đi theo phía sau Triệu Vũ Tích.
Lần này Triệu Vũ Tích vẫn lựa chọn vùng hoang vu lần trước.
“Tiểu thư, đây là 400 mầm cây mà cô cần, 5 cây còn lại tôi tặng cho cô, sau này cô còn cần cây giống thì gọi cho tôi.” Tiếng cười của chú ấy sang sảng.
Triệu Vũ Tích cười không nổi, “Sau này chú không cần tặng bất cứ cây giống gì cả.”
Chú ấy vẫy tay, “Không sao, cô mua nhiều, có thể tặng mấy cây.” Nói rồi chú ấy lên xe rời đi.
Triệu Vũ Tích không nhịn được trợn trắng mắt, ai cần chú tặng? Nhiều một cây cô ta cũng không muốn.
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này Triệu Vũ Tích chuẩn bị không ít kem chống nắng, bao tay, nước, công cụ đào đất.
Lần trước cô ta bị cháy đen không ít, lúc này cô ta đánh chết cũng phải chống nắng cho tốt, cô ta còn đưa cả quạt nhỏ, bánh mì, lúc nghỉ ngơi đều có thể dùng tới.
Kiều Tịch ngồi trong xe, từ phía xa nhìn lại có thể thấy Triệu Vũ Tích đang cuốc đất đào hố.
Kiều Tịch cong môi, “Lái xe qua đó đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Xe quang minh chính đại dừng ở chỗ cách Triệu Vũ Tích không xa.
Kiều Tịch mở cửa kính của xe xuống, tay cô để trên cửa sổ xe, chiếc cằm tinh xảo của cô gác trên mu bàn tay, vẻ mặt lười biếng, “Chị đang làm cái gì thế?”
“Tiểu Tịch, sao em lại tới đây?” Triệu Vũ Tích hoảng loạn khiến cái cuốc rơi xuống, thiếu chút nữa đập trúng chân.
Cô ta khϊếp sợ đến gần như nói không ra lời, sao Kiều Tịch lại đến nơi này? Cô phát hiện gì rồi?
“Em nhàn rỗi thấy nhàm chán nên đi theo chị tới đây, chị đang làm cái gì?” Kiều Tịch thưởng thức vẻ hoảng loạn của Triệu Vũ Tích.
Cô thật hư hỏng nha, tâm trạng của mình không tốt nên muốn bày trò, khiến người khác không vui cùng cô.
Triệu Vũ Tích cố gắng ổn định tay chân của mình, nụ cười trên mặt cô ta rất miễn cưỡng, “Chị đang trồng cây, chị thấy trên mạng nói trồng cây có thể tiêu hao thể năng, còn có thể giảm stress nên chị thích.”
Cô ta cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, “Hơn nữa, trồng cây là một chuyện tốt, chị cũng thích làm.”
Ánh mắt Kiều Tịch ý vị thâm trường, cô nhìn Triệu Vũ Tích bịa chuyện, “À.”
Triệu Vũ Tích không hiểu ý của Kiều Tịch.
Môi Kiều Tịch hơi cong, “Chị tiếp tục đi, không cần để ý em.”
Triệu Vũ Tích cho rằng Kiều Tịch tin lời nói của mình, cô ta cười nói: “Tiểu Tịch, em muốn cùng chị trồng cây không, rất vui.”
Nhìn da thịt trắng hồng của Kiều Tịch, còn có đôi bàn tay bảo dưỡng quá tốt kia, Triệu Vũ Tích đột nhiên có ý muốn hủy diệt, nếu như Kiều Tịch đứng phơi nắng, khẳng định sẽ đen da, chỉ cần Kiều Tịch trồng cây một buổi sáng, đôi tay của cô khẳng định sẽ bị cọ sát chảy máu.
Triệu Vũ Tích xúi giục, “Em muốn thử một lần không? Em sẽ phát hiện rất thú vị.”
Kiều Tịch lười nhác dựa vào trong xe, cô cong mắt, cười phì: “Không, em cảm thấy nhìn chị làm sẽ khá thú vị.”
Triệu Vũ Tích:……
Nụ cười trên mặt cô ta gần như không duy trì được.
Ánh mặt trời cuối hạ xán lạn, mặt trời treo cao, một chút hơi lạnh cuối cùng của buổi sáng cũng rút đi, không khí xung quanh có sự oi bức như trời muốn mưa khiến tâm trạng con người trở nên bực bội.
Triệu Vũ Tích mới đào được ba cái hố đã nóng đến mồ hôi đầy trán, lo lắng bị cảm nắng, cô ta không thể không cởi một chiếc áo khoác ra.
“Tiếp tục đi, sao lại dừng rồi?” Kiều Tịch không biết khi nào đã cầm ô, đứng cách cô ta không xa.
Đối lập với sự chật vật của cô ta, Kiều Tịch sạch sẽ khoan thai đứng ở đó.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, màu này rất kén người, làn da không đủ trắng đều không thể mặc ra được cảm giác tiên như vậy.
Mà Kiều Tịch hoàn toàn làm chủ được nó.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng tuyết, mắt ngọc mày ngài, khiến người ta không dời được mắt.
Chân cô đi đôi giày màu hồng nhạt, dây giày tinh tế quấn quanh mắt cá chân của cô, bên trong lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết, Kiều Tịch được nuôi dưỡng tốt đến ngay cả ngón chân cũng đẹp.
Bàn chân dẫm lên đất khiến người e sợ bùn lầy sẽ làm bẩn giày cô.
Có đối lập như vậy khiến sắc mặt Triệu Vũ Tích không tốt, hành động cũng trở nên chậm.
Lúc này, Kiều Tịch nhận được điện thoại, nghe thấy đầu bên kia báo cáo, cô vừa lòng cười lên.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tịch cầm ô, cô nói với Triệu Vũ Tích đang cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc: “Em đi đây.”
“Em phải đi?” Triệu Vũ Tích có chút kinh ngạc.
Kiều Tịch gật đầu, cô tới đây đơn thuần là muốn Triệu Vũ Tích không thoải mái mà thôi.
Thời tiết mùa hè thay đổi bất thường còn nhanh hơn tốc độ lật mặt. Trong không trung mây đen giăng đầy, sắc trời tối sầm xuống.
Trong xe, Kiều Tịch nghiêm túc lật xem tư liệu mới lấy được.
Cô phát hiện, người mà ông cụ Lục mời chăm sóc Lục Hoặc lại là đối tượng công lược của Triệu Vũ Tích.
Bạo Phú: “Thật tốt quá, chủ nhân, lần này người phụ nữ xấu kia lại làm không công rồi.”
Kiều Tịch cười, cô không nghĩ lần này sẽ trùng hợp như vậy.
Mây đen giăng đầy, nặng trĩu, sắc trời tối đen, gió lớn nổi lên khiến cây cối ven đường điên cuồng lắc lư, giây tiếp theo, hạt mưa lớn rơi xuống trên cửa sổ xe.
Xe dừng ở cửa sau Lục gia.
Kiều Tịch gọi điện thoại hỏi người ở đầu bên kia, “Camera còn có khoá cửa đã xử lý chưa?”
“Đại tiểu thư, đã xử lý rồi.”
“Ừ.” Kiều Tịch cúp điện thoại.
Cô mở cửa xe, cầm ô che mưa đi xuống xe.
Nghĩ tới gì đó, Kiều Tịch cất ô ném về trong xe.
Tài xế nhìn thấy thế, chú ấy hoảng sợ vội bung dù đi qua, “Tiểu thư……”
“Tôi không sao.” Kiều Tịch đẩy dù mà tài xế đưa qua.
Trong phòng sách, thỏ con nhảy qua nhảy lại trên bàn sách, mưa tạt vào cửa sổ “Lộp bộp”, trong nhà có vẻ càng thêm yên tĩnh.
Vòng eo của thiếu niên thẳng tắp ngồi bên bàn, vẻ mặt chăm chú đọc sách.
Đột nhiên, thỏ con dựng lên lỗ tai, sốt ruột nhảy qua nhảy lại trên mặt bàn, nó còn dùng đầu đẩy đẩy sách của Lục Hoặc.
Bàn tay to của thiếu niên đè nó lại, giọng nói trầm thấp của anh có vài phần dung túng, “Tức Hỏa, đừng lộn xộn.”
Tức Hỏa giãy giụa, nó nhảy lên đùi Lục Hoặc, sau đó lại nhảy xuống mặt đất, con vật lớn bằng bàn tay này thật linh hoạt, chạy về phía ngoài cửa.
Lục Hoặc thở dài, anh khép sách lại, chuyển động xe lăn chuẩn bị đi ra ngoài bắt con thỏ.
Vừa đi đến trước cửa thư phòng, xe lăn của Lục Hoặc dừng lại.
Cô gái ôm con thỏ đi về phía anh.
Cả người cô ướt đẫm, váy màu tím nhạt dính chặt cơ thể giống như ngòi bút đang nhẹ nhàng miêu ta đường cong của cô.
Khuôn mặt nhỏ dính nước càng thêm trắng trong, một đôi mắt to ngập nước, cô liếc mắt một cái đã khiến xương cốt của người ta mềm nhũn.
Lục Hoặc nhíu mày, “Sao cô lại bị ướt mưa thế?”
Kiều Tịch đi về phía anh, giọt nước dọc theo mái tóc dài của cô rơi xuống, làn da của cô rất tốt, không hề trang điểm, nơi da thịt mà giọt nước đi qua có vẻ hết sức trong suốt.
Cô để Tức Hỏa ở một bên, “Em sốt ruột gặp anh, lúc đi đến Lục gia đúng lúc trời mưa to.”
Đôi mắt ướt đẫm của Kiều Tịch nhìn anh, “Ông nội anh khóa chặt cửa, còn lắp đặt rất nhiều camera giám sát, em rất vất vả mới có thể đi vào gặp anh.”
“Hai ngày không gặp, Lục Hoặc, em nhớ anh.” Cô mỗi ngày đều lo lắng không có cách nào kéo dài tuổi thọ.
Trái tim nơi ngực trái của Lục Hoặc không chịu khống chế mà nhảy lên điên cuồng, anh nắm chặt tay vịn, khóe môi mím chặt, nỗ lực chống cự lại tình cảm vừa xa lạ vừa quái dị.
Thiếu niên đơn thuần chưa trải sự đời, sao có thể chịu được lời ngon tiếng ngọt của cô gái như yêu tinh được?
Kiều Tịch đến gần anh, đầu ngón tay thon dài trắng sáng của cô duỗi ra kéo ống tay áo của anh.
Cho dù ánh sáng trong phòng tối tăm cũng có thể nhìn thấy đầu ngón tay trắng nõn của cô ửng màu hồng nhạt, đẹp thật sự.
“Anh chắc chắn cũng nhớ em.” Kiều Tịch như đứa trẻ đáng thương, đầu ngón tay túm chặt quần áo của anh như rất chờ mong anh trả lời.
“Không nhớ.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non lay động rất vui vẻ.
Đáy mắt Kiều Tịch ẩn chứa ý cười nồng đậm, cô không vạch trần anh.
Cô tiếp tục nói lời dễ nghe lừa gạt anh, “Anh không nhớ em, em muốn gặp anh là được.”
Ngón tay siết chặt của Lục Hoặc đau đớn, cương cứng, anh lạnh mặt, “Cả người cô đều ướt rồi, đi về đi.”
Ánh mắt Kiều Tịch đung đưa, sáng long lanh nhìn anh, còn có một chút oán giận, “Không quay về, em thật vất vả mới có thể đi vào gặp anh, em mới không dễ dàng trở về như vậy đâu.”
Tay cô nắm chặt, đầu ngón tay màu hồng nhạt trở nên trắng bệch, “Muốn gặp anh một chút thật không dễ chút nào.”
Cơ thể Lục Hoặc căng thẳng như bị đánh một phát rất mạnh, ngã rồi, vẻ lạnh nhạt trên mặt bị đánh tan, gương mặt của anh ngây ngô mang theo sự dịu dàng mà anh không biết, “Gặp tôi làm gì? Một người tàn phế, có cái gì đáng gặp chứ.”
Những người khác ghét bỏ anh còn không kịp, cô lại làm ngược, đuổi cũng đuổi không đi.
Sao lại có người vô lại như vậy, cứ quấn lấy khiến người ta không biết nên làm thế nào?
Kiều Tịch chớp mắt, trong con ngươi đen nhánh của cô là hình ảnh ngược của anh, tất cả đều là anh, “Anh nơi nào cũng đáng xem.”
Từ nhỏ đến lớn, Lục Hoặc rất ít khi nghe được lời khen của người khác đối với anh, không đúng, phải nói là anh chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi. Mà bây giờ, miệng cô gái ngọt đến quá mức, những câu nói mang theo đường cứ thế đâm thẳng ngực anh.
Sao anh có thể không tham lam được?
Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, anh rũ xuống mi mắt, “Tôi bảo người hầu lấy quần áo cho cô.”
“Không cần gọi người tới, bị phát hiện thì lần sau em khẳng định không thể đến gặp anh được.” Đôi mắt Kiều Tịch cong lên, cô nói: “Em có thể mặc quần áo của anh.”
Bạo Phú nghe Phú Quý nói qua, chủ nhân của cậu ấy rất thích nghe lời khen ngợi, bây giờ cậu đột nhiên hiểu rõ, ai cũng thích nghe lời khen.
Lục Hoặc yên tĩnh ngồi trên xe lăn, anh cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về Tức Hỏa trên bàn tay mình, đôi mắt đen nhánh tối tăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, cô gái đã thay xong quần áo đi ra.
Trên người cô mặc áo sơmi màu trắng của anh, bờ vai của anh to rộng, quần áo khá lớn, mặc ở trên người cô đầy lỏng lẻo.
Dưới vạt áo, hai đôi chân của cô gái vừa thon vừa trắng, khiến người ta hoảng loạn.
Lục Hoặc dời ánh mắt, không dám nhìn kỹ, “Mặc quần vào.” Anh có quần mới, chưa từng mặc qua, là sạch sẽ.
“Không cần, quá rộng, cứ rơi mãi.” Eo cô rất thon, quần của Lục Hoặc chắc chắc quá lớn đối với cô.
Hơn nữa, cô mặc thì sao mà câu dẫn Lục Hoặc được.
Cô đi về phía thiếu niên trên xe lăn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy dưới mái tóc ngắn là đôi tai ửng đỏ của thiếu niên.
Trời bên ngoài càng lúc càng tối, mưa to như thác đổ, tạm thời sẽ không dừng lại.
Cô gái đi đến trước mặt anh, ánh mắt ngây ngô của Lục Hoặc nhíu chặt, “Sao lại không đi giày?”
Chân của cô gái trực tiếp dẫm lên mặt đất màu xám nhạt bóng loáng, mu bàn chân trắng tuyết, có thể là vì sàn nhà lạnh nên mũi chân cô hơi cuộn tròn.
Kiều Tịch đúng lý hợp tình mở miệng: “Ướt, đi vào khó chịu.”
“Đi của tôi trước đi.”
“Không đi, dép của anh quá lớn.”
Lục Hoặc không biết sao Kiều gia lại nuôi ra một bảo bối như vậy, “Không thể đi chân đất, sẽ bị cảm lạnh.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô chính là đang chờ câu này của Lục Hoặc, cô tiến lên, trực tiếp ngồi trên đùi Lục Hoặc, “Anh ôm em là được rồi.”
Ánh sáng vàng của thanh năng lượng trên tay cô càng sáng.
Cơ thể mềm mại rơi vào trong lòng ngực anh, cả người Lục Hoặc căng thẳng, cô gái giống như không có xương, tựa sát vào trong lòng ngực anh, “Kiều Tịch!” Cô gái như một miếng bông mềm mại, cơ thể anh sắp hãm vào trong đó rồi.
Lần đầu tiên Lục Hoặc ý thức được, quần áo của mình rất mỏng.
“Ở đây.” Kiều Tịch ngoan ngoãn trả lời, cô ngáp một cái, nói: “Hai ngày này không gặp được anh, em đều không được ngủ ngon, bây giờ em mệt, anh cùng em ngủ một lát đi.”
“Không được.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối.
“Anh không muốn ngủ cùng em sao?” Con ngươi đen nhánh của Kiều Tịch gắt gao nhìn chằm chằm anh.
“Cô về nhà ngủ đi.” Thiếu niên xụ mặt, lời lẽ vô cùng chính đáng.
Kiều Tịch mới không nghe anh, cô lại ngáp một cái, sự buồn ngủ khiến khóe mắt của cô chảy nước mắt, đuôi mắt có chút đỏ lên.
Lục Hoặc thở dài, anh lặng lẽ di chuyển xe lăn đi về mép giường, “Cô ngủ một lát, đợi lát nữa tôi đánh thức cô.”
Giường Lục Hoặc tương đối đơn giản, trên giường trải khăn trải giường và chăn màu xám nhạt, ngay cả gối cũng là màu xám nhạt, lạnh lẽo đơn giản, giống anh.
Khóe môi Kiều Tịch nhếch lên, cô cố ý dùng khuôn mặt cọ vào cổ Lục Hoặc, “Lục Hoặc, sao anh lại tốt như vậy.”
Lục Hoặc mím chặt môi, tùy ý để nơi cổ bị cô cọ vào từng chút tê dại.
Kiều Tịch nằm trên giường Lục Hoặc, đệm của anh hơi cứng, đối với Kiều Tịch mà nói thì không thoải mái chút nào, trên gối đầu và chăn đều là hơi thở mát lạnh của thiếu niên, rất sạch sẽ.
Cô kéo tay Lục Hoặc không buông, “Anh đi lên ngủ với em.”
“Kiều Tịch!”
Da mặt Kiều Tịch thật dày, cô cực kỳ vô lại, từng bước lừa thiếu niên đi vào bẫy rập của cô, “Đi lên nha, em cũng không làm gì anh.”
Lục Hoặc căn bản không thắng nổi sự dây dưa của cô.
“Cô xoay người.” Lục Hoặc không cho Kiều Tịch nhìn tư thế xấu xí của anh khi lên giường.
“Nếu không thì em giúp anh.” Kiều Tịch chậm chạp xoay người.
Mi mắt Lục Hoặc rũ xuống, lông mi run rẩy, “Không cần.”
Kiều Tịch nghe được tiếng động nơi mép giường, từ xe lăn dịch đến trên giường, Lục Hoặc hẳn là đã cố hết sức.
Cô đột nhiên có chút đau lòng.
Cho đến khi Lục Hoặc hoàn toàn nằm ở trên giường, Kiều Tịch xoay người.
Khoảng cách hai người nằm có chút xa, Kiều Tịch lén lút xê dịch qua, cánh tay dán vào cơ thể anh, nhìn thấy thanh năng lượng sáng lên cô mới dừng lại.
Tiếng mưa rơi bên ngoài không ngớt, trong nhà thật yên tĩnh.
Cô gái trở mình một cái, đâm đầu vào trong lòng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn anh, “Lục Hoặc, giường của anh thật cứng.”
Thiếu niên cười khẽ ra tiếng, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt dần dần rút đi.
Anh hy vọng, cảm giác mới mẻ của cô đối với anh có thể dài một chút, đừng ghét bỏ anh quá nhanh.
Trong nhà lại rơi vào yên tĩnh, lúc này, người hầu đưa trà chiều cho Lục Hoặc đi vào, cô ấy khϊếp sợ phát hiện trên giường Lục Hoặc xuất hiện một thiếu nữ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 16