Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiều Tịch còn cố ý rung chân, mắt cá chân tinh tế cọ xát trên quần dài màu đen của thiếu niên, quả thực rất giày vò người khác.

Lục Hoặc chỉ có thể cúi đầu, anh bắt đầu giúp cô gái cởi dải lụa trên mắt cá chân ra. Anh kéo nơ con bướm ra, sau đó dừng lại.

“Tiếp tục đi.” Ánh mắt Kiều Tịch vui vẻ mà đánh giá Lục Hoặc, bộ dáng rũ mi nghiêm túc của anh thật đẹp mắt.

“Đừng lộn xộn.” Lục Hoặc đè lại mắt cá chân của cô, “Dải lụa bị thắt nút chết rồi.”

“Thắt nút chết? Tại sao lại như vậy.” Lục Hoặc cúi đầu nên không thấy dưới đáy mắt Kiều Tịch toàn là ý cười.

Lục Hoặc không nói gì, đốt ngón tay của anh rõ ràng, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi chiếc dải lụa bị thắt chặt kia ra.

Việc nhỏ không phí sức nhưng lại phí tinh thần, vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, một hồi lâu anh mới cởi bỏ được dải lụa bị thắt nút chết kia.

“Cởi ra rồi.” Lục Hoặc đưa dải lụa màu vàng mỏng trả cho cô.

Kiều Tịch không nhận dải lụa mà mỏi mắt trông mong nhìn anh, “Anh giúp em buộc tóc đi, tay của em đau, một tay buộc không được.”

Lục Hoặc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, “Kiều Tịch.”

“Thật sự đau.” Kiều Tịch duỗi tay trái đến trước mắt Lục Hoặc, “Anh xem, đều đỏ lên rồi.”

Lục Hoặc siết chặt dải lụa, một hồi lâu, anh rũ xuống mi mắt, “Tôi không biết buộc tóc.”

Đôi mắt Kiều Tịch cong lên, “Em dạy cho anh.”

Cô xoay người đưa lưng về phía Lục Hoặc, “Trước tiên anh cầm lấy tóc của em, nắm lấy, sau đó buộc dải lụa lên, rất dễ.”

Kiều Tịch mím môi cười trộm, anh thật dễ bị lừa.

Mái tóc của cô gái đen bóng mượt mà, Lục Hoặc nhẹ nhàng nắm lấy, mái tóc cầm vào trong tay rất mềm mại, động tác của anh trúc trắc, vụng về giúp cô buộc tóc.

Trước mũi đều là hương thơm của cô gái.

Lục Hoặc theo bản năng ngừng thở, anh nhịn đến đau ngực, khi tiếp tục hô hấp, hương thơm ngập tràn của cô gái đánh úp lại, anh nhắm mắt, từ bỏ chống cự.

Mái tóc của cô gái rất mượt, căn bản cầm không được, Lục Hoặc cố hết sức buộc một cái nơ hình con bướm, xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có mấy sợi tóc không nghe lời, không buộc vào được.

Kiều Tịch hoàn toàn không ngại, cô ngọt ngào khen anh lợi hại.

Lúc xuống xe, cô đội mũ lên giúp Lục Hoặc, là cô lén đưa người ra, phải giấu cho tốt, không thể bị phát hiện.

Xe dừng ở gần quảng trường, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào vòi phun nước của quảng trường làm dòng nước trong hồ phát ra ánh sáng trong veo.

Nhìn nơi xa có mấy đứa trẻ vây quanh, Kiều Tịch đột nhiên mở miệng: “Anh ở đây chờ em.”

Lục Hoặc đứng tại chỗ, nhìn cô rời đi.

Ánh mặt trời mãnh liệt, anh rũ xuống mi mắt, yên tĩnh ngồi trên xe lăn.

Ánh sáng chiếu vào người anh, thiếu niên thanh lãnh như đồ sứ trắng xinh đẹp, yếu ớt, dễ vỡ.

“Lục Hoặc.”

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch đã trở lại.

Cô gái đi về phía anh, trong tay cô cầm những chiếc bong bóng hình cá vàng, đưa cho anh, “Tặng cho anh.”

Dưới ánh mặt trời, cô hết sức loá mắt.

Cũng không biết có phải vì hôm nay ánh mặt trời quá mãnh liệt hay không, ngực Lục Hoặc có chút nóng lên, ngón tay đặt trên tay vịn của anh cứng ngắc, “Vì sao cho tôi?”

“Đừng hỏi vì sao, anh thích không?”

Những gì anh thiếu, cô đều sẽ đưa cho anh, giúp anh bù vào.

Sự lạnh lẽo dưới đáy mắt của thiếu niên bị đánh tan, anh nhìn cô gái trước mặt, “Tôi không phải trẻ con, không thích thứ này.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non hiện ra đong đưa.

Kiều Tịch không vạch trần anh mà buộc tất cả bong bóng trong tay vào tay vịn xe lăn.

Lúc này, một đứa bé trai hơi béo chạy tới, ánh mắt cậu bé hâm mộ nhìn xe lăn Lục Hoặc có nhiều bong bóng hình cá vàng như vậy, “Muốn bong bóng.”

Cậu bé ngơ ngác đứng đó, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng.

Mẹ của bé trai đi đến, cô ấy duỗi tay kéo tay của con mình, cả giận nói: “Đứa nhỏ này, mắt không chớp nhìn bong bóng làm gì? Muốn thì xin anh một cái.”

“Không cho, một cái cũng không cho nha.” Kiều Tịch cười khanh khách nói, không quan tâm vẻ mặt xấu hổ của đối phương.

Cô ở đây, ai cũng không thể cướp đi đồ của Lục Hoặc.



“Sao mấy người nhỏ mọn như vậy, so đo với trẻ con làm gì?” Vẻ mặt của người phụ nữ ngượng ngùng, lôi kéo con trai rời khỏi.

Kiều Tịch tiến đến bên tai Lục Hoặc, giọng nói của cô mềm nhẹ dễ nghe, “Tất cả bong bóng này đều là của Lục Hoặc nhà ta, ai cũng không được cướp đi.”

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai anh, dưới ánh mặt trời, đôi tai của thiếu niên ửng đỏ.

Dọc theo đường đi, chiếc xe lăn cột rất nhiều quả bóng hình cá vàng của Lục Hoặc thu hút nhiều ánh mắt, thu hút nhất chính là cô gái xinh đẹp phía sau lưng anh, cô đẩy anh, chậm rãi bước đi, khiến không ít người qua đường ghé mắt nhìn.

Vốn dĩ Kiều Tịch muốn đưa Lục Hoặc đi tìm bà cụ cho anh ăn bánh bao kia, nhưng nhiều năm như vậy, quầy hàng nhỏ kia đã không còn nữa.

Cô đẩy Lục Hoặc vào cửa hàng thú cưng kia, nhiều năm như vậy, mặt ngoài của cửa hàng đã có dấu vết của năm tháng, chủ cửa hàng đã sớm đổi người.

“Hoan nghênh ghé thăm.”

Giây tiếp theo, nụ cười của nhân viên cửa hàng cứng lại, họ thấy những con mèo trong tiệm không bị nhốt vào l*иg đều chạy đến vây quanh xe lăn, hò hét muốn liếm người đàn ông trên xe lăn.

Nhóm mèo nhỏ này cũng không có ác ý, hình như rất thích Lục Hoặc, không ngừng dùng đầu cọ vào ống quần của anh, còn muốn dính lấy anh.

Kiều Tịch thấy ngạc nhiên, một con mèo lại nhảy lên đùi Lục Hoặc, còn cọ vào lòng ngực anh, cô không khỏi cười lên, “Lục Hoặc, anh rất được hoan nghênh nha.”

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc ngẩn ra.

Có mấy con mèo bình thường đối mặt với các khách hàng khác rất kiêu ngạo, không thèm để ý đến khách, bây giờ những con mèo này lại chen lấn nhau, đều muốn nhảy lên người Lục Hoặc, muốn được anh ôm, trở thành liếm cẩu*, không đúng, là liếʍ mèo!

*liếm cẩu: ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ những người trong một mối quan hệ nam nữ biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn mặt dày, dùng mặt nóng dính mông lạnh để theo đuổi.

Lông mày Lục Hoặc nhíu chặt, anh ghét mèo, “Cô đưa chúng nó ra nơi khác đi.”

Kiều Tịch chớp mắt, “Anh không thích mèo à?”

Lục Hoặc mím chặt môi, anh không thích chút nào!

Kiều Tịch cười đến xấu xa, vui sướиɠ khi người gặp nạn nói: “Em thật hâm mộ anh, được chúng nó hoan nghênh như vậy nha.”

Lục Hoặc nhìn cô gái vừa ngọt ngào vừa hư hỏng đứng ngoài đàn mèo, anh duỗi tay, một tay kéo cô vào trong lòng ngực của mình, đàn mèo trên đùi sợ tới mức nhảy ra.

Kiều Tịch hơi kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt của cô sáng lên, tươi cười ngã vào trong lòng Lục Hoặc, thanh năng lượng trên mu bàn tay của cô sáng lên, “Là anh muốn ôm em đấy nhé.”

Đàn mèo con không hài lòng khi Lục Hoặc bị người khác chiếm đi, chúng nó hung dữ kêu lên, nhân viên vội đưa chúng đi.

Mèo bị nhốt vào l*иg sắt, Lục Hoặc nhìn cô gái trong lòng ngực, “Cô có thể xuống rồi.”

“Em không xuống!” Tay nhỏ của Kiều Tịch vươn lên trước mặt Lục Hoặc, cô hung dữ nhéo hai má của anh, đôi mắt nhỏ oán giận lên án hành vi của anh, “Anh qua cầu rút ván à?”

Lục Hoặc cười khẽ ra tiếng, gương mặt thanh lãnh như điểm xuyết ánh sáng, đẹp đến quá mức: “Chân tôi tê rồi.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non lại hiện ra.

Vẻ đẹp tuyệt sắc của thiếu niên trước mặt khiến Kiều Tịch cảm thấy trái tim nhỏ của mình thật không biết cố gắng, nhanh chóng nhảy lên một cách lạ kỳ.

Cô không cam lòng, hung hăng trừng anh một cái mới từ trên đùi anh đi xuống, nếu không phải cố kỵ có người khác ở đây, cô đã sớm nhéo mầm nhỏ của anh.

Kiều Tịch chọn một con thỏ lớn bằng một bàn tay trong tiệm, cô nhét vào trong ngực Lục Hoặc, “Tặng cho anh.”

Con thỏ trong lòng bàn tay có bộ lông trắng tuyết, xù xù, thật đáng yêu, ngón tay Lục Hoặc cứng đờ, anh ngước mắt nhìn Kiều Tịch, “Vì sao?”

“Lúc em không ở đây, anh cứ coi nó như em đang ở cạnh anh vậy.”

“Tôi không cần.” Vẻ mặt Lục Hoặc nhàn nhạt, “Tôi không nuôi được, lúc nhỏ tôi từng nuôi một con, không đến một ngày đã chết.”

Anh lạnh giọng nói: “Tôi không nuôi.”

Kiều Tịch phảng phất thấy được hình ảnh Lục Hoặc nhỏ ôm thỏ con đã chết khóc nức nở.

Cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, “Trước kia anh còn nhỏ, nuôi không tốt cũng bình thường, bây giờ anh trưởng thành, còn có em giúp anh, lần này, thỏ con sẽ không chết.”

“Tôi không nuôi!” Lục Hoặc kiên trì.

“À, vậy em nuôi.” Mắt Kiều Tịch long lanh, gương mặt xinh đẹp động lòng người: “Chúng ta lấy tên cho thỏ con đi.”

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, “Con thỏ của cô, cô làm chủ.”

Kiều Tịch gật đầu, “Tên của anh cộng với tên của em chính là Tức Hỏa, vậy gọi nó là Tức Hỏa đi.”

Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô.

Cô gái trước mặt có làn da trắng tóc đen, dưới đôi mắt đen nhánh của cô là ảnh ngược của anh, “Dễ nghe không?”

Ngực Lục Hoặc hơi căng phồng, cảm giác thật lạ thường, “Bình thường.”



Trên đỉnh đầu, lá mầm non lặng lẽ hiện ra rồi lay động vài cái.

Kiều Tịch cười cong mắt.

Lúc từ cửa hàng thú cưng đi ra, Kiều Tịch đưa con thỏ nhét vào trong ngực Lục Hoặc, bảo anh ôm.

Trên bàn tay xinh đẹp như đồ sứ của thiếu niên ôm một con thỏ màu trắng, thấy thế nào cũng khiến người ta rung động, đầu quả tim của Kiều Tịch như bị bàn tay nhẹ nhàng cào một cái, cô nhịn không được muốn ức hiếp anh.

Lúc này, giọng nói của người đàn ông từ phía sau vang lên, “Tiểu Tịch.”

Kiều Tịch nhìn lại, Hoắc Vũ mặc một bộ quần áo màu đen đang đứng cách đó không xa, ánh mắt tối tăm nhìn cô.

Kiều Tịch theo bản năng nhìn mũ của Lục Hoặc, còn duỗi tay giúp anh đè vành mũ xuống, che lại gương mặt của anh.

“Em gặp được người quen.” Kiều Tịch nói với Lục Hoặc.

Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, anh nhỏ giọng nói: “Ừm.”

Hoắc Vũ đi tới, ánh mắt sâu kín liếc mắt nhìn người con trai đang ngồi trên xe lăn, đối phương đội mũ cúi đầu khiến người ta không thấy khuôn mặt của mình, “Đây là……”

Kiều Tịch che trước người Lục Hoặc, không cho Hoắc Vũ nhìn anh, “Bạn của tôi.”

Lúc trước Hoắc Vũ nghe bạn nói từng thấy Kiều Tịch đẩy một người con trai ngồi xe lăn, xem ra chính là người này. Kiều Tịch theo bản năng bảo vệ đối phương khiến trong lòng anh ấy rất không thoải mái.

Hoắc Vũ là người thông minh, anh không để người con trai ngồi trên xe lăn vào trong mắt.

Gương mặt lạnh lùng của anh ấy mang theo nụ cười nhẹ, “Mẹ anh và bác Kiều hẹn nhau ăn trưa, bảo anh đón em qua đó, không ngờ tới đúng lúc gặp em ở đây, đợi lát nữa hai chúng ta cùng nhau đi qua đó luôn.”

“Mẹ tôi cũng ở đó?” Kiều Tịch hỏi.

“Bây giờ anh đưa em qua đó, hai ngày nay anh vẫn luôn đi theo cha anh xử lý việc của công ty, còn chưa có thời gian nói chuyện tử tế với em.” Hoắc Vũ nhìn cô gái trước mặt, gương mặt lạnh lùng của anh ấy trở nên dịu dàng,“Mấy năm nay đi nước ngoài, thứ anh nhớ đến nhiều nhất chính là dáng vẻ mỗi lần em làm nũng bảo anh đưa em đi chơi.”

Sức khỏe Kiều Tịch không tốt lại cố tình thích sự mới mẻ kí©h thí©ɧ, cha Kiều và mẹ Kiều nuông chiều cô, nhưng đề cập đến việc nguy hiểm tuyệt đối không cho cô đυ.ng vào, cho nên mỗi lần cô đều cầu xin anh ấy đưa cô đi chơi.

Ánh mặt trời chói chang khiến tâm trạng con người trở nên phiền chán.

Người thiếu niên phía sau Kiều Tịch cúi đầu, tay ôm thỏ trắng, quá đỗi yên tĩnh.

Anh như con cá chết bị vứt bỏ nằm dưới cống ngầm, dần dần thối nát.

Giọng nói của Kiều Tịch rất nhạt, “Lời anh nói tôi đều không có ấn tượng gì cả.”

Hoắc Vũ sửng sốt, anh ấy biết bản thân rời đi rất lâu, cô gái khẳng định đang oán trách anh ấy.

Giọng nói của anh ấy mang theo vài phần sủng nịch, “Thật xin lỗi, anh vẫn luôn ở nước ngoài nên xem nhẹ em, sau này anh sẽ ở bên em nhiều hơn, cùng em đi làm những việc em muốn. Tiểu Tịch, anh đưa em đi tìm bác Kiều.”

Kiều Tịch: “Bạn của tôi ở đây.”

Phía sau, giọng nói của Lục Hoặc âm u, “Tôi tự về là được.”

Anh chuyển động xe lăn, chậm rãi rời đi.

Bóng dáng của thiếu niên thẳng tắp cô quạnh, trên xe lăn buộc đầy những chiếc bóng bay hình cá vàng khiến những đứa trẻ đi trên đường đầy hâm mộ.

Trên gương mặt thanh tuấn của Lục Hoặc không có biểu cảm, con ngươi đen láy của anh cũng trở nên xám xịt.

Anh đã quen bị bỏ lại.

Đột nhiên, xe lăn bị ép dừng lại.

“Lục Hoặc, em đưa anh về.”

Hương thơm ấm áp của cô gái đánh úp từ phía sau, vòng eo của Lục Hoặc ngồi rất thẳng, “Không cần.”

Lá mầm non quơ quơ.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Lục Hoặc, anh đang tức giận sao?”

“Tôi không giận.” Thiếu niên phủ nhận.

Lá mầm non tích cực đong đưa.

Kiều Tịch giải thích: “Người con trai lúc nãy là em quen từ nhỏ, anh yên tâm, em không thích anh ấy.”

Khóe môi hơi mím của Lục Hoặc buông lỏng, “Không liên quan đến tôi.”

Lá mầm non điên cuồng lay động.

Kiều Tịch híp mắt, cô cong lưng ghé sát vào bên tai anh, trong con ngươi xinh đẹp toàn là ý xấu, “Phải không?”

Tay cô duỗi về đỉnh đầu của thiếu niên, mạnh tay nắm lấy lá mầm nho nhỏ kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »