Chương 13

Hình ảnh trên màn hình lớn vẫn đang tiếp tục.

Lục Hoặc nhỏ bị giam vào phòng tối, người nhà Lục gia làm sai đa số sẽ bị giam vào phòng tối để kiểm điểm.

Trong phòng tối trống rỗng, đừng nói ăn, dùng, ngay cả bàn ghế đều không có, đồ vật duy nhất trong phòng là một tấm đệm đặt trên mặt đất.

Trong phòng không bật đèn, người hầu đưa Lục Hoặc nhỏ tới nơi này liền khóa cửa rời đi.

Ánh nắng hoàng hôn dần dần biến mất, phòng tối trở nên tối tăm.

Lục Hoặc nhỏ ngồi trên xe lăn, yên tĩnh, cơ thể nhỏ bé ngồi thẳng, cậu cũng không khóc nháo, hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.

Màn đêm dần buông xuống, cơ thể nhỏ bé của cậu từ từ rơi vào bóng tối.

Kiều Tịch nhìn đến mức đau lòng, lúc này, cửa phòng bị gõ.

Người ngoài cửa là Triệu Vũ Tích.

“Có chuyện gì?” Kiều Tịch cũng không lo lắng Triệu Vũ Tích sẽ nhìn thấy màn hình lớn treo trong phòng, lúc trước Bạo Phú nói với cô, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy màn hình lớn.

“Tiểu Tịch, chị có một số việc muốn hỏi em một chút.” Vì bị ảnh hưởng bởi việc cô ta trọng sinh nên Kiều Tịch đến bây giờ vẫn chưa phát bệnh mà chết, thậm chí, hai ngày này cô ta phát hiện sắc mặt của Kiều Tịch càng ngày càng tốt.

Đứng ở khoảng cách gần như vậy làm cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt trắng hồng không chút tỳ vết của Kiều Tịch.

Triệu Vũ Tích nghĩ đến bản thân hôm nay phơi nắng một ngày, trên mặt đã cháy nắng đỏ lên, đoán chừng ngày mai sẽ đen hơn, trong lòng cô ta có chút hụt hẫng, không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Kiều Tịch thật sự không thể bắt bẻ.

Khi còn nhỏ, cô ta đi theo mẹ tới Kiều gia, mỗi lần nhìn thấy Kiều Tịch, đối phương đều giống như công chúa nhỏ xinh đẹp trong lâu đài, trong lòng cô ta cực kỳ hâm mộ.

Nhưng hiện tại, cô ta biết Kiều Tịch không sống được bao lâu, đối phương không đáng để cô ta hâm mộ.

Kiều Tịch dựa vào cạnh cửa, cũng không có ý để đối phương đi vào, “Chuyện gì?”

Trong giọng nói của Triệu Vũ Tích nhiều thêm vài phần dịu dàng, “Chị muốn hỏi, em có quen một người tên Lục Hoặc không?”

Đời trước, mỗi lần Lục Hoặc xuất hiện giúp cô ta, bên cạnh đều có một người đàn ông trẻ đi cùng, hẳn là cấp dưới hoặc trợ lý của anh, hơn nữa khí chất của anh thanh lãnh tự phụ, nhìn ra được gia cảnh của anh rất tốt.

Khi đó trong mắt cô ta chỉ có Hoắc Vũ, chưa từng để ý đến thiếu niên yên lặng bảo vệ cô ta, hơn nữa đối phương vẫn luôn ngồi xe lăn, lúc ấy cô ta không để đối phương vào trong lòng.

Cho đến khi anh vì cô ta mà chết, cô ta mới có vài phần rung động.

Trọng sinh trở về, cô ta muốn báo đáp thiếu niên yêu cô ta tận xương tủy kia, ở bên cạnh anh.

Nhưng mà đời trước sự hiểu biết của cô ta với Lục Hoặc thật sự quá ít, ngay cả bối cảnh của đối phương cũng không biết, cô ta căn bản không biết đi nơi nào tìm anh.

Kiều Tịch là thiên kim hào môn, thường xuyên cùng mẹ Kiều tham dự các loại yến hội, cô chắc là quen không ít người hào môn cùng thế hệ, hoặc là sẽ quen Lục Hoặc.

Cánh tay nắm cửa của Kiều Tịch căng thẳng.

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên, “Chủ nhân, người phụ nữ xấu xa kia muốn giành Lục Hoặc với cô!”

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, ý cười không chạm đáy mắt, “Không quen biết.”

Vẻ mặt cô nhẹ nhàng lại thong dong, “Vì sao chị muốn tìm người này?”

Triệu Vũ Tích nghĩ đến Kiều Tịch là người sắp chết, cũng không ngại tiết lộ một chút với cô: “Anh ấy làm rất nhiều chuyện cho chị, bây giờ chị muốn đối xử với anh ấy thật tốt.”

Ánh mắt Kiều Tịch âm u, “À.”

Triệu Vũ Tích có ý gì? Đền bù tiếc nuối của đời trước à? Sau khi trọng sinh muốn đến với nam phụ Lục Hoặc mà không cần nam chính?

Bạo Phú rất tức giận: “Lục Hoặc là của chủ nhân, mới không phải của người phụ nữ xấu xa kia!”

Vì hấp thu năng lượng vàng, Bạo Phú tuyệt đối là người ủng hộ trung thành nhất của cp “Tức Hỏa”!

Lúc này, phía sau màn hình truyền đến âm thanh, trong lòng Kiều Tịch còn lo lắng Lục Hoặc nhỏ, cô mở miệng: “Còn có chuyện gì khác không?”

Triệu Vũ Tích sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu.

“Em còn có việc.” Nói rồi, Kiều Tịch xoay người đóng cửa.

Cánh cửa đóng lại ở trước mắt, Triệu Vũ Tích nhìn chằm chằm cửa vài lần mới rời đi.

Kiều Tịch trở lại trước màn hình lớn, nhìn một màn trước mắt, cô lập tức giận dữ.

Tên quỷ đáng ghét Lục Vinh Diệu này lại tới nữa.

Cậu ta đứng ngoài cửa sổ, tay nắm lỗ tai của con thỏ, cậu ta ném con thỏ lên cao, đung đưa, thị uy cho Lục Hoặc nhỏ xem, “Thứ này chơi không vui chút nào, ông nội bảo tao trả cho mày.”

Cậu ta ghét bỏ mà ném con thỏ trong tay về phía Lục Hoặc nhỏ trong phòng.

“Đừng ném nó.” Lục Hoặc nhỏ sốt ruột lên tiếng, cậu vội chuyển động xe lăn đi qua.

Nhưng mà, Lục Vinh Diệu đã ném con thỏ trong tay ra, trong chớp mắt, con thỏ rơi xuống bên cạnh xe lăn của Lục Hoặc nhỏ.

Lục Hoặc nhỏ vội vàng xoay người lại nhặt, bàn tay nhỏ lập tức dính đầy máu.

Thỏ con vẫn không nhúc nhích, nó đã sớm bị Lục Vinh Diệu giết chết.

Đôi mắt to đen bóng chứa đầy nước mắt, đôi tay Lục Hoặc nhỏ bế thỏ con đầy vết thương lên, nó đã chết.

Thấy Lục Hoặc nhỏ khóc, Lục Vinh Diệu đắc ý rời đi.

Trong phòng tối chỉ còn lại Lục Hoặc nhỏ và con thỏ đã chết, bàn tay nhỏ của cậu dính không ít máu, đôi mắt to mờ mịt nhìn thỏ con.

Cậu còn nhỏ, không hiểu cái gì là chết, nhưng cậu biết, lần nào bản thân cậu cũng không bảo vệ được thứ mình thích.

Bong bóng hình cá vàng mà chú đưa, thỏ con của chị đưa…… Còn có món đồ chơi mà cậu thích lúc trước, mỗi lần đều sẽ bị cướp đi.

Lục Hoặc nhỏ mím chặt môi, cậu không muốn thứ gì cả, cũng không dám muốn thứ gì.

Kiều Tịch nhìn thấy vừa đau lòng vừa tức giận. Cô đã có thể tưởng tượng được, đêm nay, Lục Hoặc nhỏ cứ như vậy ôm thỏ con đã chết đi, ở trong phòng tối đau khổ ngồi cả một đêm.

Thảo nào trên người anh sẽ có nhiều năng lượng đen như vậy, sau này trở thành vai ác.

Rõ ràng là đứa trẻ hồn nhiên lương thiện nhất, lại sống trong đen tối, sao có thể không có oán niệm?

Người bên cạnh đối xử với anh ác độc, sao có thể khiến anh hướng thiện được?

Đổi lại là cô, cô trực tiếp hắc hóa!

Trên màn hình, Lục Hoặc nhỏ nhìn thỏ con đã chết, cậu rất đau lòng, “Thật xin lỗi, Hoặc Hoặc không bảo vệ được cậu.”



Kiều Tịch nhìn bộ dạng cậu nhóc tự trách, mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Cô duỗi tay, xuyên qua màn hình lớn sờ đầu của cậu.

Lục Hoặc nhỏ lập tức ngẩng đầu, quan sát bốn phía tối tăm, “Ai sờ Hoặc Hoặc?”

Kiều Tịch lại sờ sờ cậu, còn vỗ lưng cậu, ý bảo cậu đừng sợ.

Lục Hoặc nhỏ không ngừng nhìn bốn phía, đôi mắt to đen láy của cậu sáng lên, “Thỏ thỏ, có phải cậu biến thành quỷ rồi không?”

Kiều Tịch:……

Lúc này, trong bụng Lục Hoặc nhỏ truyền đến tiếng “Ục ục”, hôm nay cậu chỉ ăn bánh bao nhỏ do bà cụ cho, bây giờ còn chưa ăn cơm tối, cậu đói bụng.

Cậu nhóc vội che lại bụng nhỏ của mình, tự lừa mình dối người, “Hoặc Hoặc không đói bụng.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non quơ quơ.

Kiều Tịch hỏi Bạo Phú, có cách nào đưa thức ăn cho Lục Hoặc nhỏ không.

Bạo Phú: “Chủ nhân, đạo cụ cô rút được là chạm vào, chỉ cần không đưa đồ từ trong màn hình ra ngoài, thì đồ vật vẫn có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ, hình ảnh cũng có thể thay đổi trong phạm vi nhỏ.”

Trong mắt Kiều Tịch hiện lên vài phần vui vẻ.

Trong phòng không bật đèn, cô ấn công tắc bên cạnh cửa, đèn trong phòng sáng lên, chiếu sáng lên khuôn mặt trắng nõn của Lục Hoặc nhỏ, còn có đôi bàn tay dính máu của cậu.

Cô trực tiếp chuyển sang hình ảnh phòng bếp của Lục gia, lúc này trong phòng bếp không có ai, cô lấy một chậu nước ấm, nhanh chóng đưa bánh ngọt tinh xảo và đồ ăn thơm ngào ngạt đến phòng tối.

Trước mặt lần lượt xuất hiện từng món đồ giống như làm ảo thuật, đôi mắt của Lục Hoặc nhỏ trừng to, kinh ngạc nhìn món ăn đột nhiên xuất hiện trước mặt, “Là thỏ thỏ đưa tới à?”

Thỏ con của cậu đều chết thẳng cẳng rồi, làm sao có khả năng đưa đồ ăn cho cậu?

Kiều Tịch cầm hai tay của Lục Hoặc nhỏ bỏ vào chậu nước ấm, tay trái cô bị đánh còn sưng đỏ, chỉ có thể dùng tay phải nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay mềm mại của cậu.

“Thỏ thỏ thật tốt.” Lục Hoặc nhỏ ngây ngô nói, lần đầu tiên có người giúp cậu rửa tay.

Kiều Tịch xoa bóp tay cậu, cô là Tịch Tịch, không phải thỏ thỏ!

Đáng tiếc lúc này cô chỉ rút được đạo cụ chạm vào, không có giọng nói, cô căn bản không có cách nào nói chuyện với Lục Hoặc nhỏ.

Rửa sạch tay xong, Lục Hoặc nhỏ nhìn con thỏ đã chết trong tay mình, cậu lễ phép cảm ơn: “Thỏ thỏ, cảm ơn cậu.”

Kiều Tịch đứng trước màn hình, tức giận nói: “Không phải thỏ thỏ!”

Đáng tiếc Lục Hoặc nhỏ trong màn hình căn bản không nghe được.

Cô trực tiếp cầm lấy một miếng bánh tinh xảo đút vào trong miệng cậu nhóc, mau ăn, đừng nói nhiều.

Bánh hoa quế nho nhỏ óng ánh, bên trong gói một chút hoa quế, mềm dẻo thơm ngon, mùi hoa đầy miệng, Lục Hoặc nhỏ thích đến mức đôi mắt to chớp chớp, lông mi cong dài giống cây quạt nhỏ, vừa ngây ngô vừa đáng yêu.

Kiều Tịch không nhịn được, cô duỗi tay nhéo khuôn mặt của cậu nhóc, mềm mại, xúc cảm rất đàn hồi, còn có một chút mỡ.

Đôi mắt Lục Hoặc nhỏ trừng lớn hơn, rất ngây ngô, “Thỏ thỏ nhéo mặt Hoặc Hoặc.”

Kiều Tịch:……

Lục Hoặc nhỏ thật sự đói bụng, cậu ngoan ngoãn ăn cơm.

Đồ ăn và bánh đều rất ngon, Lục Hoặc nhỏ ăn đến bụng nhỏ tròn vo, khi cậu nói chuyện với con thỏ đã chết thẳng cẳng, Kiều Tịch tìm tới một quyển vở và một cây bút, cô viết trên vở: Chị là Tịch Tịch.

Cho dù cô biết rằng cậu nhóc sẽ bị hệ thống xóa sạch ký ức, nhưng cô vẫn hy vọng cậu có thể nhớ kỹ cô.

Cô mới không muốn làm không công!

“Thỏ thỏ, tớ không biết chữ.” Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lục Hoặc nhỏ ửng đỏ, trong mắt mang theo sự thẹn thùng, “Hoặc Hoặc không đi học.”

Kiều Tịch sờ đầu của cậu, nhét bút vào tay nhỏ của cậu, sau đó cô cầm lấy tay cậu, dạy cậu viết từng nét tên của cô: Tịch Tịch.

Lục Hoặc nhỏ rất vui vẻ, tuy rằng cậu không biết mình đang viết cái gì, nhưng cậu thích viết chữ, cậu học viết chữ mà Kiều Tịch dạy.

Lục Hoặc nhỏ rất thông minh, Kiều Tịch nắm tay cậu viết ba lần thì cậu đã biết viết.

Cậu ngẩng đầu nhìn không khí, ngây ngô nói: “Hoặc Hoặc rất muốn biết đây chữ gì.”

Trước màn hình, Kiều Tịch nhẹ giọng nói cho cậu: “Đây là tên của chị.”

Lục Hoặc nhỏ không nghe được gì cả.

Cậu xiêu xiêu vẹo vẹo viết cả một tờ đầy chữ rậm rạp trên vở “Tịch Tịch”.

Bóng đêm dần khuya.

Kiều Tịch đưa nệm, chăn, gối di chuyển đến phòng tối, bày ra trên mặt đất để Lục Hoặc nhỏ ngủ.

Cậu nhóc nằm trong chăn mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt mềm mụp, trong tay cậu còn cầm quyển vở không nỡ buông tay, cậu tính ngày mai tiếp tục viết.

“Thỏ thỏ, tớ ngủ dậy thì cậu còn ở đây không?”

Ánh sáng đèn ấm áp chiếu sáng căn phòng tối, Lục Hoặc nhỏ mở to đôi mắt trong suốt sạch sẽ, vui vẻ nói chuyện với Kiều Tịch mặc dù đối phương không đáp lại một câu, chỉ là ngẫu nhiên sờ đầu của cậu, cậu cũng rất vui vẻ nha.

Kiều Tịch lại nhéo nhéo khuôn mặt mum múp thịt của cậu, lúc cậu ngủ dậy, có lẽ cô sẽ không còn nữa.

Cậu nhóc, nhanh ngủ đi!

Tay cô bao trùm lên đôi mắt cậu, ý bảo cậu nhanh nhắm mắt lại ngủ.

Lông mi cong dài run rẩy trong lòng bàn tay cô, Lục Hoặc nhỏ còn chưa muốn ngủ, cậu không nỡ ngủ, đây là lần đầu tiên có người dỗ cậu ngủ.

Kiều Tịch buông tay ra.

Khuôn mặt nhỏ của cậu lộ ra ngoài chăn, đôi mắt to chớp chớp, “Thỏ thỏ, cậu đừng đi nhé, phải luôn ở bên cạnh tớ……”

Cũng không biết qua bao lâu, mí mắt Lục Hoặc nhỏ mệt mỏi nhắm lại, cậu ngủ rồi.

Kiều Tịch chôn con thỏ ở sân vườn, cô tìm đến phòng của Lục Vinh Diệu.

Cô đứng trước màn hình nhìn tên nhóc đáng ghét đang ngủ say trên giường, trong đôi mắt xinh đẹp của cô toàn là ý xấu.

Kiều Tịch bôi thuốc nhuộm màu đỏ lên mặt và cổ của Lục Vinh Diệu, vẽ một con thỏ màu đỏ ở đầu giường cậu.



Thuốc nhuộm màu đỏ chưa khô chảy xuống như con thỏ đang chảy máu, thoạt nhìn rất khủng bố.

Ngày hôm sau, Lục Vinh Diệu tỉnh lại thấy trong phòng xuất hiện con thỏ máu, còn có máu trên mặt mình, cậu ta lập tức bị dọa khóc, té ngã lộn nhào khóc lóc kêu cứu mạng.

Kiều Tịch cong môi, cuối cùng có thể trị tên nhóc chán ghét này.

Cô chuyển hình ảnh trở lại phòng tối.

Lúc Lục Hoặc nhỏ tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ngồi trên xe lăn, trong phòng không có gì cả.

Thức ăn thừa không có, chăn để ngủ không có, gối đầu cũng không thấy.

Ngày hôm qua giống như nằm mơ.

Cậu cảm thấy mất mát cúi đầu, bụng cậu phình phình, cậu duỗi tay sờ nó, bên trong để một quyển vở, phía trên rậm rạp những chữ “Tịch Tịch” xiêu vẹo.

Kiều Tịch duỗi tay sờ đầu của cậu.

Lục Hoặc nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to sáng lên.

Màn hình lớn biến mất, Kiều Tịch nghe thấy Bạo Phú nói: “Chủ nhân, năng lượng đen của Lục Hoặc giảm bớt 5%.”

Hiện tại Lục Hoặc còn lại 75% năng lượng đen.

Đêm nay cô bị đánh, còn chăm sóc Lục Hoặc nhỏ cả một đêm, có thể tiêu trừ 5% năng lượng đen, Kiều Tịch cảm thấy cuối cùng cô cũng không làm không công.

*

Sáng sớm, sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ, hôm nay sắc trời rất tốt.

Kiều Tịch lười nhác bò dậy từ trên giường, nghĩ đến tối hôm qua Triệu Vũ Tích nói muốn tìm Lục Hoặc, cô có cảm giác nguy cơ.

Cô không biết bây giờ Lục Hoặc có thích Triệu Vũ Tích hay không, nhưng khẳng định là không thích cô!

Cô phải nhanh chóng lấy được thiện cảm của Lục Hoặc trước khi anh chạm mặt Triệu Vũ Tích, nếu không, sau này cô không thể ở bên cạnh Lục Hoặc, chỉ có con đường chết.

Hôm nay Kiều Tịch không tính mặc váy, cô thay đổi phong cách một chút, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới mặc một chiếc quần jean ngắn.

Dáng người cô rất tốt, bên trên hoạt bát hấp dẫn, eo nhỏ tinh tế, một đôi chân bên dưới tinh tế thon dài, trắng nõn bóng loáng, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cô lấy một dải lụa mỏng màu vàng từ bàn trang điểm, sau đó quấn nhẹ lên mắt cá chân, buộc một nơ con bướm.

Mắt cá chân của Kiều Tịch nhỏ nhắn tinh tế, buộc lên dải lụa tinh xảo, có cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.

Cô gái ở trong gương, vừa thuần vừa dục.

Cô còn cố ý buộc tóc đuôi ngựa, một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hiện ra. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy hai ngày nay làn da cô càng trắng càng trơn mượt, ngay cả cô sờ lên cũng yêu thích không nỡ buông tay, rất non mềm.

Lúc Kiều Tịch xuống tầng, Triệu Vũ Tích đã ngồi ở phòng khách.

Chân của cô ta ngã bị thương, tối hôm qua đau đến ngủ không được, vẻ mặt rất tiều tụy, hơn nữa ngày hôm qua cô ta phơi nắng khiến mặt đỏ lên, hôm nay đã đen hơn rồi.

Cô ta nhìn Kiều Tịch đi ngang qua đẹp đến lóa mắt, ánh mắt cô ta âm u.

“Tiểu Tịch, em muốn đi ra ngoài à?” Triệu Vũ Tích cười chào hỏi.

“Ừ.”

“Em hẹn bạn à?” Triệu Vũ Tích có chút tò mò.

Kiều Tịch gật đầu, cô căn bản không muốn nhiều lời, đi ra ngoài.

Lúc đi vào Lục gia, Lục Hoặc yên tĩnh ngồi trước cửa sổ.

Kiều Tịch bước nhanh qua, thanh năng lượng trên mu bàn tay sáng lên, “Em tới rồi.”

“Ừm.”

Thiếu niên hình như rất thích mặc áo sơmi trắng, sạch sẽ lại nhẹ nhàng thoải mái, khiến gương mặt anh càng thêm thanh lãnh xuất trần, khiến người ta yêu thích không thôi.

“Em có quà muốn tặng anh.” Kiều Tịch tới gần cửa sổ, cười khanh khách nhìn anh ở bên trong cửa sổ, “Anh phải đi lấy cùng em.”

“Tôi không cần quà.” Lục Hoặc lắc đầu.

Kiều Tịch đã quen sự lạnh nhạt từ chối của anh, cô rất kiên nhẫn, “Là em muốn tặng anh, một chút đồ không đáng tiền lắm thôi.”

Lục Hoặc đã gặp qua sự vô lại của cô gái, anh không từ chối nữa.

Người hầu canh giữ ở cửa sau, thấy Kiều Tịch cùng Lục Hoặc đi ra, bà ấy cười nói: “Thiếu gia, Kiều tiểu thư, hai người chơi vui vẻ.”

Kiều Tịch cười gật đầu.

Cô chậm rãi đi sau xe lăn của Lục Hoặc, trước khi lên xe, cô duỗi tay kéo dây buộc tóc của mình xuống, sau đó ném về phía dưới xe.

Kiều Tịch ngồi bên người Lục Hoặc, cô tới gần anh, cơ thể gần như sắp chạm phải anh.

Lúc trước cô có được 37% năng lượng vàng, trừ đi 14% để rút hộp bảo vật và thời gian của ngày hôm qua, bây giờ cô chỉ còn hơn 2 ngày tuổi thọ.

Lúc này, Kiều Tịch duỗi tay sờ tóc của mình, “Dây buộc tóc của em rơi rồi?” Cô hỏi Lục Hoặc, “Anh thấy dây buộc tóc của em rơi ở đâu không?”

Lục Hoặc: “Không có.”

Kiều Tịch khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ có chút bất đắc dĩ, ngay sau đó, cô thoáng dơ lên chân phải, cô chỉ cho Lục Hoặc xem, “Anh có thể giúp em cởi dải lụa xuống không? Để em buộc tóc.”

Còn không chờ Lục Hoặc mở miệng từ chối, cô đã giơ lên tay trái bị đánh ngày hôm qua của mình, tối hôm qua cô cố ý không bôi thuốc, để nó sưng đỏ, hôm nay bớt sưng một chút, nhưng cũng nhìn ra được có chút không giống bình thường.

“Tay của em bị thương, không cử động được.” Cô vì anh mới bị thương, “Lục Hoặc, anh giúp em đi.”

Lục Hoặc mím môi, anh nhìn tay cô gái, một hồi lâu mới khẽ lên tiếng.

Anh bị cô gái từng bước ép lùi về phía sau, rồi lại không thể phản kháng.

Giọng nói của anh vừa vang lên, Kiều Tịch cong mắt, đôi chân lập tức nâng lên, kiêu ngạo đặt trên đầu gối Lục Hoặc.

Cô gái mặc quần đùi, đôi chân mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra ngoài, làn da của cô rất trắng, gần đây dưỡng da tốt nên còn nhuốm màu hồng nhạt, đối lập rõ ràng với quần dài màu đen của Lục Hoặc.

Dải lụa mỏng màu vàng nhạt quấn quanh mắt cá chân nhỏ của cô, tựa như đang quấn lấy đầu trái tim của người.

Khóe môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, cô giống như yêu tinh câu dẫn người khác, thúc giục Lục Hoặc, “Cởi đi nha.”

Cô thật hư hỏng, đã sớm buộc dải lụa thành nút chết.