Chương 9: Chương 9

Lục Hoặc im lặng.

Một hồi lâu, giọng nói trầm thấp của anh có chút khàn, “Hai chân tôi không thể đi, cô đưa tôi ra ngoài cũng không làm được gì cả.”

Cơ thể tàn tật của anh là một thứ phiền phức, không ai sẽ thích sự phiền phức, khi cô hiểu ý thức được anh là sự trói buộc, cô sẽ chỉ muốn rời xa anh.

Thiếu niên cúi đầu, cho dù nhìn không thấy vẻ mặt của anh nhưng Kiều Tịch vẫn cảm nhận được áp suất thấp trên người anh.

“Anh quá coi thường em.” Kiều Tịch híp mắt, “Tối hôm qua chúng ta đã hẹn hôm nay đi ra ngoài chơi, bây giờ anh muốn đổi ý?”

Lục Hoặc bị sự vô lại cảu cô gái tức cười, rõ ràng tối hôm qua anh chưa đồng ý.

“Em tới đây rồi, cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, anh đồng ý rồi thì không thể đổi ý.” Kiều Tịch trực tiếp đẩy xe lăn đi.

“Kiều Tịch.” Đôi tay Lục Hoặc vội đè lại xe lăn, ngăn động tác của cô gái, “Tôi không muốn ra ngoài.”

Kiều Tịch cong môi, giơ tay sờ lá mầm non lặng lẽ chui ra từ mũ kia, lời anh nói, thật không có sức thuyết phục.

Đầu ngón tay cảu cô vừa đυ.ng vào chiếc lá nhòn nhọn của cây mầm, lông mày của Lục Hoặc ngồi trên xe lăn nhăn lại.

Kiều Tịch nhẹ nhàng dùng hai ngón tay cầm lấy một lá mầm nhòn nhọn, nó mềm mại, rất non mịn, cô không dám dùng sức, e sợ làm hư nó.

Lục Hoặc không nhìn thấy cô gái phía sau đang chơi xấu, vào lúc lá mầm bị nắm lấy, cả người anh mềm nhũn, cảm giác tê dại mãnh liệt truyền đến, dường như muốn cắn nuốt anh.

“Ừm.” Môi Lục Hoặc gắt gao mím chặt nhưng tiếng kêu rên vẫn không nhịn được mà tràn ra.

Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh, anh thở dốc rất mãnh liệt.

Tiếng hít thở trầm thấp ấy khiến lỗ tai Kiều Tịch mềm nhũn, thật là muốn chết.

Cho dù nhìn không thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô thấy thân thể Lục Hoặc run rẩy lên, có thể thấy được sờ vào lá mầm non sẽ kí©h thí©ɧ anh mãnh liệt bao nhiêu.

Kiều Tịch cảm thấy chính mình cực kỳ hư hỏng, cô còn muốn xoa nắn nó nữa, trong chớp mắt, lá mầm non biến mất.

Lúc này cô mới cười khanh khách mở miệng: “Lục Hoặc, chúng ta đi thôi.”

Cả người Lục Hoặc nhũn ra, trên mặt anh cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng. Anh cắn chặt răng, không lên tiếng.

Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc ra cửa, xe đã sớm chờ ở cửa sau. Cân nhắc đến vấn đề chỗ ngồi, trước khi Kiều Tịch tới tìm Lục Hoặc, cô đã bảo tài xế đưa xe đi cải tạo lại, chỗ ghế sau đổi thành hai ghế, để trống ra một vị trí.

Vị trí cửa xe cũng trang bị thang nhỏ có thể co duỗi, có thể dễ dàng đẩy xe lăn lên xe.

Sắc trời nóng bức, đóng cửa xe, cái nóng mới được chắn ở bên ngoài.

Kiều Tịch ngồi bên cạnh xe lăn của Lục Hoặc, cô tới gần anh, thấy thanh năng lượng trên mu bàn tay sáng lên, cô lại xích gần hơn, cơ thể gần như dán lên Lục Hoặc, cô mới ngồi ổn định.

Khoảng cách của hai người rất gần, lúc này Kiều Tịch mới phát hiện dưới vành mũ, gương mặt thanh tuấn của Lục Hoặc ửng hồng, con ngươi đen nhánh ướŧ áŧ, hiển nhiên vừa mới lấy lại tinh thần.

Gương mặt sạch sẽ của thiếu niên nhuộm lên màu sắc diễm lệ, thật là muốn chết người mà.

“Anh làm sao vậy?” Kiều Tịch biết rõ còn cố hỏi, cô vươn tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt giấu dưới vành mũ của thiếu niên, “Mặt anh đỏ quá.”

Tay của cô gái lành lạnh, đối lập như thế khiến mặt Lục Hoặc nóng rực.

Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc trở nên mất tiếng, “Thời tiết nóng.”

Lá mầm non lại lặng lẽ hiện ra.

Kiều Tịch cười cong mắt, cô không duỗi tay chạm vào mầm nhỏ của anh nữa.

Sờ nữa, đoán chừng thiếu niên sẽ tan rã mất.

“Rất nhiệt à?” Kiều Tịch cố ý đùa anh.

“Ừm.”

Lá mầm non lại quơ quơ.

“Anh có muốn uống nước không?” Kiều Tịch hỏi anh.



Cảm giác tê dại mãnh liệt đã giảm đi, Lục Hoặc lại biến trở về bộ dạng lạnh lùng, “Không cần.”

Lá mầm non không hiện ra, Kiều Tịch biết anh thật sự không cần uống nước.

Kiều Tịch mừng thầm, lá mầm non này đúng là quá hữu ích, Lục Hoặc nói dối hoàn toàn không thể lừa được cô.

Lúc đi đến siêu thị đã gần trưa, buổi sáng lúc đi Kiều Tịch và Lục Hoặc đều không ăn sáng, hai người đều đói bụng.

“Chúng ta đi ăn trước đi.” Trong xe, Kiều Tịch duỗi tay giúp Lục Hoặc chỉnh sửa lại mũ.

Đôi mắt cô sáng lên, “Ai cũng không biết được là em trộm anh đi.” Cô đã dặn dì chăm sóc Lục Hoặc kia, nếu người Lục gia tìm Lục Hoặc, đối phương sẽ lập tức gọi điện thoại báo với cô.

Nhìn đôi mắt đắc ý của cô gái, khuôn mặt Lục Hoặc giãn ra, đáy mắt đen nhánh nhuộm lên ý cười nhạt.

Thang co duỗi của xe được thả ra, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc xuống xe.

Hôm nay là thứ bảy, người ở siêu thị không ít.

Kiều Tịch mặc một chiếc váy màu xanh thủy mặc, làn da trắng nõn trong sáng, diện mạo xinh đẹp diễm lệ, nhưng cố tình cô lại đẩy xe lăn khiến không ít người qua đường ghé mắt nhìn.

Vành mũ đè xuống che đậy mặt của Lục Hoặc, lại không ngăn được ánh mắt tò mò của người khác.

Anh rất mẫn cảm, có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường từ người khác, còn nghe được giọng nói nghị luận của người đi đường.

“Tôi có thể tự mình di chuyển xe lăn.” Lục Hoặc cũng không muốn làm phiền Kiều Tịch.

“Không phải anh làm phiền em, là em muốn đẩy anh.” Kiều Tịch chuyển chủ đề, “Hôm nay rất nhiều người, em lo anh đi lạc.”

Lục Hoặc phì cười: “Cô yên tâm, người giống như tôi, người khác tránh còn không kịp.”

Kiều Tịch chớp mắt, ra vẻ tức giận, “Những người khác nghĩ như thế nào thì em không biết, mỗi ngày em quấn lấy anh như vậy, có phải anh coi em như không khí không?”

Trong giọng nói của cô gái mang theo vài phần tức muốn hộc máu, môi mỏng của Lục Hoặc hơi cong, ý cười nhàn nhạt ở đáy mắt rõ hơn.

Nơi ăn cơm ở tầng 5, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đi thang máy lên.

Cô tùy ý chọn một tiệm cơm, đại sảnh nhiều người, với Lục Hoặc mà nói thì không tiện lắm, Kiều Tịch cố ý đặt một phòng riêng.

“Em gái kia thật xinh đẹp.” Cách đó không xa, Trình Húc và bạn bè từ phòng riêng đi ra.

Người xinh đẹp thì chỉ cần sườn mặt đã có thể khiến người ta không dời mắt được. Huống chi thân hình đối phương yểu điệu thướt tha, làn da lộ ra bên ngoài không chỉ trắng mà còn có màu hồng nhạt.

Trong lòng Trình Húc ngứa ngáy.

“Sao thấy quen mặt thết?” Hoàng Đào ở bên cạnh lấy thuốc lá trong miệng xuống.

“Đm, hình như là vị tiểu thư của Kiều gia?” Trình Húc phản ứng lại, “Ngày hôm qua tôi thấy ảnh chụp của cô ấy trong điện thoại Hoắc Vũ.”

“Đúng vậy, là Kiều Tịch.” Hoàng Đào lấy điện thoại ra.

“Cậu làm gì?” Trình Húc nhìn Kiều Tịch biến mất ở phòng riêng, anh ta mới thu hồi ánh mắt, vị tiểu thư Kiều gia đúng là xinh đẹp, đáng tiếc bị anh em nhớ thương rồi, anh ta sẽ không đoạt đồ của anh em mình.

“Nhắn tin cho Hoắc Vũ, tên kia vẫn luôn thích Kiều Tịch, bây giờ trở về rồi, làm anh em với nhau cũng nên tạo chút cơ hội cho cậu ta.” Hoàng Đào nhắn tin xong, nghi hoặc nói: “Lúc nãy Kiều Tịch đẩy một người con trai à?”

“Cậu có quen không?”

“Sao tôi quen được.”

Trong phòng, đôi mắt Kiều Tịch nồng đậm ý cười.

Dọc theo đường đi cô đã nhân cơ hội đυ.ng vào Lục Hoặc, thanh năng lượng không ngừng phát sáng, hiện tại đã có 10% năng lượng vàng.

Quả nhiên, đưa Lục Hoặc theo cùng là đúng đắn.

“Có phải trước kia anh không hay ra khỏi nhà không?” Cô cũng không rõ Lục Hoặc bị ông cụ Lục nhốt lại từ khi nào.

“Ừ.”



Hai chân Lục Hoặc không thể đi, trước kia trừ khi đi học, anh đều ngồi ở nhà.

Sau này trường học cũng không thể đi, anh bị nhốt trong sân nhỏ. May mà anh cũng không có nơi nào muốn đi, cũng không có người nào muốn gặp.

Kiều Tịch có thể tưởng tượng được cậu bé Lục Hoặc bị nhốt trong sân nhỏ đã trải qua từng ngày như thế nào, đầu quả tim của cô mềm nhũn, “Sau này anh muốn đi đâu, em đều có thể đưa anh đi.”

Chỉ cần anh ở bên cạnh cô là được.

Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, đầu ngón tay để trên tay vịn vì nắm chặt mà trở nên cứng đờ, “Kiều Tịch, vết thương của tôi đã khỏi rồi, cô không cần cảm thấy áy náy nữa, cảm ơn cô hôm nay đã đưa tôi ra ngoài chơi.”

Cô không cần vì anh làm nhiều như vậy.

Động tác cắn ống hút của Kiều Tịch ngừng lại, nước trái cây trong miệng có chút chua.

Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt của Lục Hoặc.

Đôi mắt của thiếu niên thật xinh đẹp, trong suốt sạch sẽ, mang theo sự xa cách nhè nhẹ, Kiều Tịch có thể nhìn thấy rõ hình dáng của chính mình, cô có ý xấu muốn câu dẫn anh, lấy được thiện cảm của anh, ở bên cạnh anh, hấp thu năng lượng vàng của anh.

“Em đến gần anh, không phải bởi vì áy náy.” Kiều Tịch mở to đôi mắt xinh đẹp, lừa anh rằng, “Chỉ là đơn thuần muốn gặp anh.”

Lục Hoặc như con cá nhỏ bị kẹt trong thùng nước rất lâu đột nhiên bị quấy nhiễu, đôi mắt đen nhánh của anh cất giấu sự hoảng loạn.

Kiều Tịch nhìn bộ dạng thất thố của anh, cô không nhịn được cười, thanh lãnh xa cách là tấm màng bảo vệ của thiếu niên, anh vẫn là cậu bé Lục Hoặc đơn thuần như lúc nhỏ, lời cô nói, anh đều tin.

“Ăn cơm xong em đưa anh đến một nơi.” Kiều Tịch chuyển chủ đề.

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt.

Kiều Tịch cố ý gọi rất nhiều đồ ăn chiêu bài của tiệm, có lẽ vì Lục Hoặc lần đầu tiên ăn cơm ở bên ngoài, hương vị tương đối mới mẻ, anh rất thích ăn.

“Anh thích ăn thì sau này em sẽ đưa anh đi ăn càng nhiều đồ ngon.” Kiều Tịch nói.

Lục Hoặc đã khôi phục nguyên dạng, trên mặt anh treo nụ cười nhạt, “Ừm.”

Anh đối với Kiều Tịch mà nói, có lẽ giống như một món đồ chơi mới mẻ, món đồ chơi có tỳ vết, cô rất nhanh sẽ chán.

Sau khi ăn xong, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc chạy đến bệnh viện, Bạo Phú đã đưa tư liệu về mục tiêu công lược của Triệu Vũ Tích cho cô xem.

Cô không nghĩ tới Bạo Phú biết đến tỉ mỉ kỹ càng như vậy, ngay cả phòng bệnh cũng biết.

Trên hành lang, một đôi vợ chồng mặc quần áo đơn giản, thậm chí trên ống quần của người đàn ông trung niên dính không ít xi măng, đầu tóc lộn xộn, vạt áo cuộn lên, hiển nhiên bình thường không chú ý cách ăn mặc.

“Cha con bé, bên bệnh viện thúc giục nộp phí phẫu thuật, còn thiếu nhiều như vậy, chúng ta đi đâu tìm bây giờ?” Tóc của người phụ nữ được bối lên một cách tùy ý, vẻ mặt của bà ấy đầy sốt ruột.

“Nhân viên ở công trường có thể mượn anh đều mượn cả rồi, để anh nghĩ cách khác.” Đôi môi của người đàn ông khô cằn, bên môi còn nổi lên nhọt nước, gấp đến độ nóng lên.

“Anh thì có cách gì chứ, chúng ta còn thiếu năm vạn!” Người phụ nữ cắn chặt răng, nói một hơi: “Nếu không, đừng làm phẫu thuật.”

“Em nhỏ giọng chút, con bé còn ở đây mà.”

Trong phòng bệnh, năng lượng xanh trên tay bé gái tối dần.

Bạo Phú nói với Kiều Tịch: “Chủ nhân, năng lượng xanh thấp hơn 10% là có thể cướp đi, người phụ nữ xấu xa kia tới chắc chắn sẽ cướp đi năng lượng xanh.”

“Tôi biết rồi.”

Lúc này, nhân viên y tế tới tìm đôi vợ chồng này, thảo luận về vấn đề tiền thuốc men.

Bé gái mặc đồ bệnh nhân, cô bé chậm rãi xuống giường, bé nghe hiểu lời cha mẹ cầu xin nhân viên y tế.

Bé gái yên tĩnh đi về một phía khác của hành lang.

“Cô đưa tôi tới bệnh viện làm gì?” Lục Hoặc rũ mi mắt, giọng nói của anh rất thấp, “Kiều Tịch, chân của tôi không trị được.”

“Em biết.” Kiều Tịch đẩy anh đi theo bé gái kia, “Không phải đưa anh đến gặp bác sĩ.”

Lục Hoặc quay đầu nhìn cô gái ở phía sau.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, con ngươi xinh đẹp hàm chứa ý cười, “Đưa anh tới làm chuyện tốt.”