Chương 1: Trừng phạt

Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.

Kiều Tịch cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực co rút đau đớn, đau đến nỗi sắc mặt cô trở nên tái mét.

Cô ôm chặt ngực đi đến đẩy cánh cửa ở trước mặt, trong sân có một bóng người rắn rỏi đang ngồi.Kiều Tịch bước nhanh đi hướng đối phương, "Giúp tôi với. . ."

Còn chưa kịp nói hết câu, cô đã lảo đảo, chật vật ngã nhào về phía trước.

Kiều Tịch ngã vào người đối phương, cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ truyền đến, đau đớn trong lòng ngực nháy mắt được làm dịu.

Không khống chế nỗi, thân thể của nàng vô thức xích lại gần đối phương hơn, tham lam tận hưởng nguồn khí lạnh lẽo trên người hắn.

[ bắt đầu hấp thu năng lượng. ]

"Cái gì?" Trong đầu Kiều Tịch bỗng truyền đến âm thanh nhỏ.

Trái tim đau đớn hoàn toàn giảm bớt, cô mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, đập vào mắt là một khuôn mặt với vẻ ngoài xuất chúng, đẹp mắt đến cực hạn.

Đôi mắt đen nhánh của đối phương đang an tĩnh nhìn cô.

" Anh vừa nói chuyện với tôi?" Kiều Tịch hỏi đối phương.

Người ngồi trên xe lăn mở miệng: " Cút"

Sắc mặt tái nhợt của Kiều Tịch chậm rãi khôi phục lại, khuôn mặt trắng như tuyết vì say rượu mà ửng hồng, xinh đẹp lại càng thêm xinh đẹp, cô theo bản năng mà lắc đầu, "Không cút, dễ chịu."

Tay đặt lên vạt áo của đối phương, Kiều Tịch lôi kéo không chịu buông, tùy ý vùi đầu trong ngực đối phương mà cọ xát, " Anh cho tôi dựa một chút đi."

Giọng của cô nhẹ nhàng, âm cuối hơi kéo dài nghe như đang làm nũng, làm cho xương cốt người ta như mềm nhũn.

Người ngồi trên xe lăn cúi đầu, mặt hắn không cảm xúc, dùng tay lần lượt gỡ từng ngón tay đang níu lấy vạt áo của hắn.

"Đau." Đôi lông mày xinh đẹp của Kiều Tịch cau lại, bộ dáng say rượi không biết tốt xấu chỉ trích đối phương, "Anh làm đau tay của tôi."

Lục Hoặc nhíu mày, hất tay Kiều Tịch ra.

"Chủ nhân, cố hấp thu nhiều một chút." âm thanh nhỏ ấy lại vang lên, còn mang theo biểu tình kích động.

Kiều Tịch nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn, "Anh đang nói cái gì vậy?"

Lục Hoặc biểu cảm trên mặt trở nên lạnh nhạt, hắn đưa tay đẩy cô ra.

Bị đẩy, Kiều Tịch vô thức ôm lấy cổ của đối phương, hai người đồng thời từ trên xe lăn ngã xuống đất.

"A." Kiều Tịch bị đặt ở phía dưới, cơ thể của cô vốn mềm mại làm sao chịu được trọng lực như vậy, cô đau đến khóe mắt đỏ lên.

Thời điểm mọi người tìm đến, vừa vặn thấy được hình ảnh người đàn ông nằm đè trên người Kiều Tịch, đầu vùi vào hõm cổ của cô, vảnh tượng mười phần mập mờ, mà mắt Kiều Tịch lại đỏ hoe, giống như vừa bị ai khi dễ.

"Tiểu Tịch!"

Nhìn con gái bị một người đàn ông khác đè ép, sắc mặt đau khổ, cổ áo lại bị mở rộng, mẹ Kiều chấn động máu huyết sôi trào, tức giận đến âm thanh phát run, "Cậu đang làm gì với con gái tôi đấy ?"

Lục Hoặc hai tay chống lên mặt đất, nâng nửa người lên trên, hắn còn chưa kịp kéo lấy hai chân đứng dậy, đã có người tiến lên đem hắn kéo đến một bên.

Mẹ Kiều bước trên giày cao gót, gấp gáp bước tới xem con gái, "Tiểu Tịch đừng sợ."

Hôm nay là tiệc rượu mừng thọ của Lục lão gia, sau khi Kiều Tịch rời khỏi đại sảnh lâu sau vẫn chưa thấy quay lại, Kiều mẫu lo lắng cho con gái, liền dẫn người đi tìm cô.

Tiếp theo đó, là một màn trước mặt này.

Mẹ Kiều vội vàng đến đỡ Kiều Tịch dậy, giúp cô chỉnh lại cổ áo, kiểm tra một lần, chắc chắn trên người con gái không có bị thương, bà mới an tâm, "Có mẹ ở đây, không ai có thể khi dễ con."

Kiều Tịch nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, nàng ngoan ngoãn dựa vào vai mẹ Kiều, đôi mắt cong lên, "Mẹ."

Ngửi được trên người con gái có nhàn nhạt mùi rượu, mẹ Kiều biết con gái mình uống say, bà phân phó người đỡ Kiều Tịch đi lên xe.

Chờ con gái rời đi, mẹ Kiều nhịn không được chất vấn, "Người này dám khi dễ con gái của tôi, Kiều gia nhất định phải truy cứu tới cùng."

Lục quản gia không nghĩ tới tiểu thư Kiều gia sẽ xuất hiện ở chỗ của Lục Hoặc, một màn vừa rồi mọi người đều thấy rõ trong mắt, Lục Hoặc nằm ở trên người của Kiều tiểu thư.

Toàn bộ người thành phố B đều biết, vợ chồng Kiều thị rất yêu chiều con gái mình, nếu Kiều tiểu thư bị khi dễ, chỉ sợ Kiều gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lục quản gia thái độ kính cẩn, mở miệng nói: "Kiều phu nhân, chuyện này ta sẽ báo cho lão gia, xin chờ một chút."

Bên cạnh, Lục Hoặc hai chân không thể đi lại, ở đây cũng không có người trợ giúp hắn, chính hắn bò lại trên xe lăn.Áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen đều dính không ít bụi, ngay cả tay cũng bị dính bẩn, nhưng tất cả cũng không chút nào tổn hại đến vẻ điển trai của hắn.

Hắn an tĩnh ngồi trên xe lăn, tầm mắt cúi thấp xuống, dùng tay vỗ nhẹ đi lớp bụi bẩn trên người mình.

Không bao lâu, ông cụ Lục tới.

Mẹ Kiều sắc mặt giận dữ, trong giọng nói không còn giọng điệu kính trọng như thường ngày, "Lục lão tiên sinh, việc hôm nay, Lục gia nhất định phải cho tôi một lời giải thích."

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Lục, vốn nên là thời gian náo nhiệt vui mừng, lại xảy ra bất trắc, sắc mặt của ông cũng không dễ nhìn.

Trước khi đến, ông cụ Lục đã nghe quản gia nói qua, đại khái cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ông nhìn về phía Lục Hoặc, mang âm thanh chất vấn, "Mày giải thích chuyện này thế nào đây?"

Lục Hoặc ngẩng đầu, hắn nhìn về phía ông nội Lục, "Không liên quan gì đến cháu."

Ông nội Lục lần nữa chất vấn, "Mày mạo phạm tiểu thư Kiều gia ?"

Lục Hoặc nói giọng khẳng định: "Cháu không có."

"Nếu như không có, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Lục Hoặc nhíu mày, "Cô ta đem cháu kéo xuống đất."

Mẹ Kiều tức giận cười xùy, "Ở đây nhiều người như vậy, ai cũng thấy được cậu khi dễ con gái của ta. Lục lão gia, tôi cùng tiên sinh nhà tôi luôn kính trọng ngài vì ngài là người có thái độ công chính, hi vọng hôm nay ngài sẽ không thiên vị bất kì ai."

Ông cụ Lục ánh mắt trầm xuống, "Người Lục gia làm sai, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm." Ông phân phó Lục quản gia, "Đem thước ra đây."

"Vâng, lão gia."

Ông cụ Lục cầm cây thước dài gần một mét, chỉ về hướng Lục Hoặc, "Hành vi của mày không đúng, đã phạm sai lầm, liền phải bị xử phạt."

Dứt lời, ông nội Lục dùng cây thước trong tay đánh về hướng của Lục Hoắc, hung hăng đánh trên người hắn.

"Chát" vang dội một tiếng, thước mang theo làn gió mạnh.

Ông cụ Lục đánh cũng không hề có chút lưu tình nào, một roi lại một roi, tất cả đều mang theo lực rất mạnh, "Người Lục gia xưa nay không bao giờ làm nên chuyện hạ lưu, mày mau hướng về Kiều gia mà xin lỗi!"

"Cháu không có sai, sẽ không xin lỗi." Tay Lục Hoặc vịn trên thành xe, mu tay nổi đầy gân xanh, hai chân của hắn không thể đi lại, chỉ có thể bị động ngồi trên xe lăn , mặc cho bị ông nội đánh.

Ông cụ Lục ra tay càng ác hơn, "Tiểu súc sinh."

"A." Nhìn thấy thước theo hướng đánh trên mặt Lục Hoặc, có người nhịn không được thấp giọng kinh hô.

Chỉ thấy giây tiếp theo, trên mặt Lục Hoặc xuất hiện một vết đỏ, màu da của hắn trắng bệch lạnh lùng nên vết thương càng đặc biệt dễ thấy.

Ở đây không ai dám lên tiếng khuyên can.

Mọi người đều biết, hai chân Lục Hoặc không thể đi, Kiều Tịch đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ trong đó có hiểu lầm, nhưng không ai đưa ra đề nghị bảo Kiều Tịch đối chất, cũng không người nào nguyện ý tra chân tướng đến cùng.

Lúc Kiều Tịch tỉnh lại đã là ban đêm.

Nghe được động tĩnh, mẹ Kiều không khỏi vui mừng, "Tiểu Tịch, con tỉnh rồi."

"Có chỗ nào không thoải mái hay không?" mẹ Kiều lo lắng hỏi con gái.

Kiều Tịch lắc đầu, cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, hóa ra không phải nằm mơ, người phụ nữ trước mặt cùng với mẹ của cô ở hiện thực rất giống nhau.

Trái tim căng chặt vì lo lắng của bà cũng bình tĩnh lại, "Tiểu Tịch, việc người ở Lục gia khi dễ con, mẹ đã giúp con đòi lại công đạo."

"Khi dễ con?" Kiều Tịch có chút kinh ngạc.

"Lúc mẹ đến tìm con, vừa vặn thấy được tên tiểu tử Lục Hoặc kia nằm đè ép ở trên người con, nếu như mẹ tới muộn một ít. . ." Kiều mẫu không dám nghĩ lại, "Chuyện này, ông cụ Lục đã trừng phạt Lục Hoặc."

"Mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, không có ai khi dễ con cả."

.

Nguyên chủ có tiền sử bệnh tim, không thích hợp uống rượu, hôm nay trong buổi tiệc, nàng lại uống cả một bình rượu.

Nguyên chủ là bệnh tim tái phát, lúc cô xuyên qua, đang ở giữa trạng thái say rượu và bệnh tim tái phát. Sau khi cô đi về hướng có một cái sân nhỏ thì gặp một người đàn ông, lúc ấy, cô đã hướng đối phương cầu cứu.

Kiều Tịch nói với mẹ Kiều: "Là con không cẩn thận đem anh ấy kéo xuống, anh ấy không phải khi dễ con."

Bà kinh ngạc mà nhìn con gái, "Đây là thật?"

"Dạ." Kiều Tịch gật gật đầu.

Bà nghĩ đến Lục Hoặc không nguyện ý xin lỗi, bị ông cụ Lục trừng phạt đánh cho một trận, bà thở dài nói: "Lúc ấy mẹ thấy con nằm trên mặt đất, mẹ vừa vội vừa tức, không nghĩ đối phương oan uổng . Ngày mai, mẹ và cha con tự mình đi sang Lục gia bồi tội."

Bà trấn con gái, "Con trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này sai tại mẹ không có biết rõ ràng chuyện đã xảy ra, mẹ và cha con sẽ đền bù Lục gia thật chu toàn."

Sau khi mẹ Kiều rời đi, gian phòng yên tĩnh trở lại.

Kiều Tịch đưa tay che ngực mình, bên trong có chút rầu rĩ, còn có chút không thoải mái.

Cô xuyên thành nữ phụ pháo hôi có bệnh tim trong một quyển sách, thân thể nguyên chủ không tốt, tính cách lại kiêu căng, nhưng gia thế cùng ngoại hình vô cùng tốt, cực kì ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ yêu chiều, đi đến đâu đều là chúng tinh phủng nguyệt tồn tại.( như vầng trăng sáng được các vì sao bao quanh. )

Nhưng mà, nàng chỉ là bàn đạp cho nữ chính.

Nữ phụ được thiết lập là mệnh ngắn, chính là vì để nữ chính có thể thuận lợi kế thừa hết thảy của cô, nhường nữ chính trở thành thế thân của cô.

Dựa theo tình tiết trong sách, nàng chỉ còn mấy ngày liền sẽ vì phát bệnh tim mà chết đi

"Là ba ngày."

Trong đầu, có một giọng nói nhỏ đáng yêu vang lên, Kiều Tịch nhớ rõ hôm nay trước lúc cô té xỉu, cũng nghe thấy âm thanh này, lúc ấy cô còn tưởng là Lục Hoặc nói chuyện với mình, "Ai?"

"Tôi gọi là Bạo Phú, chủ nhân, người chỉ còn lại ba ngày tuổi thọ.".

Dứt lời, giọng nói nhỏ lại gấp gáp nói: "Không đúng, ta nhớ lầm. Chủ nhân hôm nay trên người Lục Hoặc hấp thu 0.1% năng lượng, chủ nhân hiện tại còn lại 3 ngày 0. 3 giờ tuổi thọ."

Kiều Tịch chấn kinh, "Cái gì mà hấp thu năng lượng?"

Bạo Phú nói cho cô: "Năng lượng có thể vì chủ nhân kéo dài mạng sống, chỉ cần chủ nhân tới gần hắn, là có thể hấp thu năng lượng trên người hắn, hấp thu được đến 1% năng lượng, có nghĩa là có thêm ba giờ sinh mệnh."

Trong đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch không giấu nỗi sự kinh ngạc, "Tôi ở bên người Lục Hoặc một tiếng, sẽ có ba giờ tuổi thọ ư?"

Cho nên, chỉ cần hấp thu năng lượng trên người Lục Hoặc, mình sẽ không phải chết?

Bạo Phú: "Đúng, chủ nhân hấp thu năng lượng của Lục Hoặc xong, về sau chủ nhân còn có thể giúp hắn chữa trị hai chân."

Kiều Tịch lòng tràn đầykhϊếp sợ, cô nhớ kỹ Lục Hoặc trong sách là trùm phản diện, cuối cùng tại thời điểm hắn chết, hai chân vẫn như cũ không thể đi lại.

Hiện tại,tiểu âm thanh này nói Lục Hoặc có thể giúp cô tiếp tục kéo dài mạng sống, mà cô còn có thể trị chân của Lục Hoặc, cô cùng Lục Hoặc, hai con người pháo hôi hỗ trợ cho nhau?

Kiều Tịch biết có thể tiếp tục sống, nhịn không được bắt đầu vui vẻ, nhưng mà nghĩ đến sự tình hôm nay, tâm trạng vừa hứng khởi lại chùn xuống.

Lục Hoặc vô duyên vô cớ bởi vì mình mà bị phạt, nhất định hận chết mình đi.

Ngày hôm sau, mẹ Kiều cùng cha Kiều đã chuẩn bị món quà lớn, chuẩn bị sang Lục gia xin lỗi.

Hiện tại chỉ còn lại ba ngày để sống, Kiều Tịch nhất định phải tìm cơ hội tiếp cận Lục Hoặc, hôm nay cha mẹ Kiều đi Lục gia nói xin lỗi là một cơ hội rất tốt, cô càng không có ý định bỏ lỡ.

Cha Kiều nghiêm khắc lạnh lùng, rõ ràng lạnh lùng như vậy, lại cực kì thương yêu vợ con, hôm qua khi nghe nói con gái phát bệnh, ông từ nước ngoài gấp gáp bay về trong đêm.

Kiều Tịch nhìn khuôn mặt cha Kiều trước mắt cùng với cha nàng đều giống hệt nhau, khóe mắt nàng không khỏi nóng lên, "Cha." cha Kiều cùng mẹ Kiều đều rất giống cha mẹ của cô ở hiện thực.

Nghe thấy con gái muốn cùng nhau đi sang Lục gia, ông không đồng ý: "Lục gia bên kia cứ để cha đi xử lý."

mẹ Kiều cũng không yên lòng con gái ra ngoài, hôm qua bà bị dọa phát khϊếp.

"Lục Hoặc vô tội nhưng lại bởi vì con mà bị phạt, con nên sang nói câu xin lỗi với anh ấy." Kiều Tịch kiên trì.

Nghe thế, mẹ Kiều hơi kinh ngạc, tính cách con gái bà sao bà có thể không hiểu, mặc kệ là chuyện gì, lúc nào, dù là con gái bà có làm sai thì cũng rất ít sẽ chủ động xin lỗi.

"Mẹ." Kiều Tịch kéo lấy tay mẹ Kiều, "Con muốn đi mà."

Cuối cùng, không chịu được mấy lời nũng nịu của con gái, mẹ Kiều vẫn là đồng ý cho cô cùng đi đến Lục gia.

So sánh với hôm qua,tiệc tùng náo nhiệt, hôm nay Lục gia yên tĩnh không ít.

Kiều Tịch đi theo Lục quản gia đi xem Lục Hoặc.

Trong sách đề cập Lục Hoặc giai đoạn trước là một nhóc đáng thương, về sau đột nhiên quật khởi trở thành trùm phản diện, Kiều Tịch đánh giá hoàn cảnh nơi hắn ở,dĩ nhiên, Lục Hoặc tại Lục gia không được coi trọng.

Trước kia, nơi này được Lục gia dùng để để các đồ vật linh tinh, về sau ông cụ Lục cho người đến quét dọn sạch sẽ, ông còn sai người làm bức tường ở ngoài phòng trở nên cao hơn, làm thành một cái sân nhỏ, đem giam Lục Hoắc ở bên trong.

Lục quản gia đưa Kiều Tịch đi tới trước của căn phòng, hắn gõ cửa một cái, "Lục Hoặc thiếu gia, Kiều tiểu thư có chuyện tìm ngươi."

Một hồi lâu, bên trong mới truyền đến một giọng trầm thấp "Ừm."

Lục quản gia đẩy cửa ra.

lúc trước nơi này là phòng chứa đồ, nên ánh sáng trong phòng cũng không tốt lắm.

Kiều Tịch liếc mắt một cái, liền thấy được Lục Hoặc đang ngồi trên xe lăn.

Hắn ăn mặc sạch sẽ áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, làn da trắng sáng, trên mặt có một vết đỏ dài, vết đỏ rất nhạt, theo gương mặt của hắn xẹt qua.

Hàng lông mi đen dài, chiếc mũi cao ngất, nhìn đâu cũng thấy đẹp.

Trong sách nhiều chỗ miêu tả nam chính lớn lên rất tuấn tú, nhưng không có đề cập vị này trùm phản diện này lớn lên xuất sắc như vậy. Nhất là ánh mắt của hắn, sạch sẽ trong suốt.

Kiều Tịch chậm rãi đi về hướng của hắn.

Trong đầu, âm thanh của Bạo Phú vang lên, mang theo nét hưng phấn dị thường, "Chủ nhân, bắt đầu hấp thu năng lượng."