Giang Lâm Uyên.
Đại đệ tử của Hành Hư chân nhân Thập Tam Tông Thuần Lăng, đại sư huynh của các đệ tử Thập Tam Tông.
Đúng vào thời điểm Thiên Tông Pháp Hội được tổ chức, Giang Lâm Uyên với tư cách là một trong những thiên tài nổi bật của Thuần Lăng, đã được các vị trưởng lão phái đi Thái Huyền Đô giao lưu đã được năm ngày, hôm nay mới trở về Thuần Lăng.
Vạt áo như tranh thủy mặc lướt qua bậc thang đá xanh, Giang Lâm Uyên nhìn thoáng qua Thẩm Đại đang quỳ trước cổng núi, cùng với sư tôn đang giận dữ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, roi khoét tim đã giáng xuống lưng hắn.
Lực đạo không chút lưu tình, Giang Lâm Uyên cố nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, một gối quỳ sụp xuống đất.
"Sư tôn..."
"Không cần gọi ta là sư tôn!" Hành Hư tiên tôn tức giận bật cười, "Cũng giống như tiểu sư muội tốt đẹp của con, khách khí gọi ta một tiếng Hành Hư tiên tôn đi!"
Giang Lâm Uyên nhíu mày khó hiểu, Lục Thiếu Anh bên cạnh vội vàng dùng thuật truyền âm kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn.
Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Giang Lâm Uyên kinh ngạc liếc nhìn Thẩm Đại, dường như không thể tin được đây là chuyện nàng có thể làm ra.
Trong mắt hắn có kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là không đồng tình.
Thẩm Đại lại chắn trước người Giang Lâm Uyên.
"Rời khỏi sư môn là chuyện của con, không liên quan đến sư huynh."
Cô nương nhỏ mười ba tuổi thân hình mảnh mai, kỳ thực căn bản không thể che chắn cho người phía sau, nhưng nàng vẫn kiên quyết dang hai tay ra, ngăn cản Hành Hư tiên tôn lại giáng roi xuống người Giang Lâm Uyên.
Nàng cũng không phải là còn lưu luyến Giang Lâm Uyên.
Chỉ là để Giang Lâm Uyên chịu phạt thay mình, giống như là nợ ân tình của hắn.
"Con không làm sai, sư huynh tự nhiên cũng không..."
Rắc——!
Uy áp của Kim Đan kỳ buộc Thẩm Đại phải quỳ sụp xuống, xương đầu gối va chạm với mặt đất cứng rắn, tiếng xương gãy khiến người ta rợn tóc gáy.
Kim Đan kỳ.
Là đại sư huynh.
Trong lòng nàng kinh ngạc, còn muốn vùng vẫy đứng dậy, lại bị một bàn tay giữ chặt vai.
"Thẩm Đại, đừng làm loạn."
Là giọng nói của Giang Lâm Uyên.
Hắn đè Thẩm Đại quỳ xuống, giữ chặt vai nàng không cho nàng đứng dậy, còn nói với nàng:
"Xin lỗi sư tôn, sau đó đến xin lỗi Nguyệt Đào sư muội."
Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Hành Hư tiên tôn thường xuyên bế quan, sư tôn không có ở đây, đại sư huynh chính là người thầy thứ hai của các đệ tử Thập Tam Tông Thuần Lăng.
Từ việc dạy dỗ đệ tử cho đến cuộc sống thường ngày, những việc Giang Lâm Uyên phải quán xuyến không ít hơn so với chưởng môn, hơn nữa bản thân hắn cũng không thể lơ là việc tu luyện, cho dù tu sĩ có thể không ngủ không nghỉ, nhưng không phải ai cũng có thể chu toàn mọi việc như Giang Lâm Uyên.
Vì vậy, Thẩm Đại ngưỡng mộ hắn.
Từ ngày đầu tiên nàng bước chân vào Thuần Lăng đã ngưỡng mộ hắn.
Cũng giống như khi nàng còn ở trường học, ngưỡng mộ những học bá luôn chiếm vị trí số một của trường.
Tại sao học bá vừa có thể đạt điểm cao nhất trong các kỳ thi thử, vừa có thời gian tham gia những cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế?
Tại sao Giang Lâm Uyên ban ngày đốc thúc các đệ tử nội môn luyện công, buổi tối còn phải xử lý công việc của tông môn, mà tu vi vẫn lợi hại hơn nàng - người ngày đêm khổ luyện?
Sự ngưỡng mộ biến thành một loại khát khao.
Khát khao lại biến thành tình yêu thầm kín.
Con đường tu tiên dài đằng đẵng, hơn mười năm trôi qua, Thẩm Đái ngước nhìn bóng lưng vững chãi phía trước, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Nhưng tại sao——
Tại sao kiếp trước Giang Lâm Uyên lại bỏ rơi nàng, rõ ràng biết nàng rơi vào tay giặc, vậy mà vẫn có thể túc trực bên giường bệnh của Tống Nguyệt Đào?
Thẩm Đại cụp mắt xuống, hàng mi dài che giấu tia sương mù thoáng qua.
Chỉ là giọng nói có chút khàn khàn, giống như đứa trẻ bị oan ức nhưng tuyệt đối không chịu cúi đầu, vừa lạnh lùng vừa cứng đầu.
"Con không sai."
Giang Lâm Uyên nhíu mày càng chặt:
"Thẩm Đại, trước kia muội không hề vô lý như vậy."
Thẩm Đại nghe vậy ngẩn người.
Trước kia nàng quả thật rất hiểu chuyện.
Kiếp trước, vào ngày Côn Ngô đỉnh sụp đổ, thánh địa tu tiên cuối cùng biến thành một đống tro tàn, những đệ tử từng tự hào là danh môn tu tiên đều bị thương, tàn phế, thê thảm như chó rơi xuống nước.
Giang Lâm Uyên cõng Tống Nguyệt Đào bị thương ở chân, trên thanh kiếm Long Uyên trong tay còn vương máu tươi nóng hổi của kẻ thù đang nhỏ giọt.
Hắn và Thẩm Đại cùng nhau chém gϊếŧ mở một con đường máu, nhưng đường sống của mọi người vẫn còn mong manh.
Giang Lâm Uyên đột nhiên quay đầu lại:
"Thẩm Đại, phía trước chính là hung thú Xi Ngô, chỉ có ta mới có thể đánh với nó, nếu muội có thể chống đỡ một lúc, ta sẽ đưa các sư đệ sư muội bị thương ra ngoài trước, sau đó quay lại hỗ trợ muội——muội có thể chống đỡ được không?"