Chương 2: Ngã rẽ (2)

Nàng mơ hồ nhớ tới những cái răng sắc nhọn của bầy sói xuyên vào da cổ, cắn cổ họng nàng đến đau đớn, dường như nàng còn ngửi được mùi máu tươi chảy ồ ạt từ cổ họng ra cùng tiếng da thịt bị cắn xé không ngừng vang vọng trong não, còn có một đôi mắt khát máu của con sói mà nàng không thể nào quên được khi lần đầu trở thành một linh hồn cô độc.

Người mà nàng tin tưởng đã không do dự mà lấy nàng ra để dụ lũ sói, kéo dài thời gian rồi trốn thoát đi, thật trớ trêu làm sao.

Có lẽ là lúc chết vẫn còn có oán hận, nên sau khi chết đi Kỷ Sơ Linh trở thành một linh hồn cô độc vất vưởng. Nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi, nỗi oán hận trong lòng nàng cũng đã phai nhạt đi. Nói cho cùng thì, Ninh Phương Dật chỉ là đang quan tâm đến mạng sống của bản thân mà thôi.

Có điều, nếu như mọi chuyện đã bắt đầu lại, vậy kiếp này nàng không muốn dính líu gì đến Ninh Phương Dật.

Kẻ xấu phía sau tức giận mà ném thanh đao trên tay xuống. Trên con ngõ hẻm yên tĩnh, ánh trăng sáng kéo dài, Kỷ Sơ Linh nhìn lướt qua, dưới tình thế cấp bách gần như theo bản năng quay lại, rẽ vào một con ngõ khác với kiếp trước.

Nhưng dù có liều mạng như thế nào, Kỷ Sơ Linh chạy được không xa thì liền bị bắt lại. Cổ tay đột nhiên bị kẻ xấu kia chế trụ, nàng nhất thời run rẩy, sợ hãi kêu thất thanh.

Song âm thanh của nàng bị tiếng thét thảm của người nào đó lấn át.

Một vật lóe lên ánh bạc không biết từ đâu tới đâm thẳng vào cánh tay kẻ xấu kia. Kỷ Sơ Linh hoàn hồn vội vàng lùi lại mấy bước mới phát hiện ra, chỉ thấy đó chính là một thanh kiếm đã xuyên vào.

Nàng được cứu rồi?

Nhìn thấy máu khiến cho Kỷ Sơ Linh thực sự khó chịu, nàng đưa mắt nhìn theo âm thanh liền nhìn thấy một bóng người cao thẳng đang sải bước tới từ đầu ngõ, một tay hắn vững chắc đặt bên hông, bước chân dường như có ngàn quân lực đạo, từng tiếng đè ép lòng người.

Hai kẻ xấu lúc đầu vẫn còn chửi rủa, sau vài câu liền không còn khí thế, thậm chí đến cả Kỷ Sơ Linh cũng bị ảnh hưởng, đến thở cũng bắt đầu thận trọng mà không hề hay biết.

Cho đến khi nam nhân kia bước ra, rút lưỡi đao sắc bén ra khỏi bên hông, âm thanh cây kiếm được rút ra trong con hẻm dài như một tiếng nổ bên màng nhĩ, hai kẻ xấu kia lập tức hoảng sợ, quay người bỏ chạy.

Hai kẻ xấu kia bỏ chạy rồi, thân thể cứng đờ của Kỷ Sơ Linh cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nàng suýt chút nữa cho rằng cái mạng này lại mất đi. Nàng xoa xoa cổ tay đau nhức của mình, dè dặt đánh giá người trước mặt. Vừa ngước lên, Kỷ Sơ Linh hoảng hốt khi chạm phải ánh mắt của đối phương.

Nam nhân kia phong thần tuấn tú, mắt sáng như sao, đôi mày hình kiếm, nơi sáng tối giao nhau, gương mặt càng trở nên kiên nghị, sự lạnh lẽo trên người bỗng biến mất sau khi nhìn thấy nàng, làm nàng suýt chút nữa tưởng đó là ảo giác.

Kỷ Sơ Linh suy nghĩ một lúc và nhớ ra người này chính là con trai của tướng quân Trấn Quốc, tiểu Hầu gia của Tạ Vũ Hầu phủ.

Kiếp trước nàng từng gặp hắn vài lần, Tạ Viễn Tông trong ấn tượng của nàng là một người kiệm lời, nhưng lại giữ chức vụ quan trọng khi còn trẻ. Sau khi nàng mất vài năm, đã phò tá hoàng đế trẻ tuổi làm Nhϊếp Chính Vương, quyền lực không ai bằng. Nghe nói hắn là một kẻ hành sự thủ đoạn, tàn nhẫn, không lưu tình, không ít gia tộc đều thua dưới tay hắn, là người mà ai cũng không dám chọc.

Không ngờ hắn lại đi ngang qua đây, kiếp này được hắn cứu.

Tạ Viễn Tông thấy Kỷ Sơ Linh ngây người nhìn mình, cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Tai nàng đeo đôi khuyên tai ngọc trai tinh xảo, tóc búi cao có chút hỗn loạn cùng vòng ngọc màu đỏ vàng và chiếc châm màu xanh ngọc biếc, buông thõng xuống dọc theo tóc mai. Một đôi mắt đen sáng phản chiếu hình ảnh ánh trăng có chút ẩm ướt, linh động chớp chớp, làm rơi những hạt nhỏ trên lông mi xuống. Do bị dính mưa nên những ngọn tóc được chải mềm mượt trên vai có vài giọt nước, sáng lấp lánh như một chuỗi trang sức.

Tuy rằng chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng lại là vẻ minh diễm chưa từng thấy

Tạ Viễn Tông nghe được trong l*иg ngực, trái tim tĩnh mịch đã lâu lại đập từng chút một, trong mắt hắn chậm rãi hiện lên một màu ấm áp.

Thật tốt, nàng vẫn sống. Còn nguyên vẹn như vậy mà đứng trước mặt hắn.

Năm đó khi biết tin, hắn vội chạy đến chỗ nàng và nhìn thấy nàng đã bị bầy sói xé xác đến máu thịt lẫn lộn. Kể từ đó, cảnh tượng này đã trở thành cơn ác mộng hàng đêm mà hắn không thể gạt đi được.

Nàng thông minh lại đáng yêu như vậy, không đáng biến thành bộ dạng như thế.

Mặc dù hắn cũng không rõ vì sao mà đột nhiên quay lại, nhưng lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng bị thương nữa.

Ánh mắt Tạ Viễn Tông đột nhiên thay đổi.

Kỷ Sơ Linh bị cảm giác lạnh lẽo đột ngột trong ánh mắt Tạ Viễn Tông xuyên thấu, bất giác thu hồi ý nghĩ và cụp mắt xuống, trong lòng lại lẩm bẩm. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn dịu dàng ấm áp sao đột nhiên sắc mặt lại thay đổi rồi?

Xem ra tâm tình không ổn định lắm.

Nàng sẽ khắc ghi hắn có lòng tốt cứu nàng, nhưng mà một người nguy hiểm như vậy, nàng hạ quyết tâm về sau vẫn là cách xa một chút thì tốt hơn.

Đang suy nghĩ, đột nhiên một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Viễn Tông cũng không biết đã nhích lại gần từ khi nào, Kỷ Sơ Linh giật mình, vô thức lùi lại, gót chân cũng không biết vấp phải cái gì, lưng liền đυ.ng phải bức tường lạnh lẽo phía sau, hóa ra không biết đã lùi đến tận góc tường từ lúc nào.

Nhưng đầu của nàng không đập tường như nàng nghĩ, mà được một bàn tay rộng đặt ở giữa. Tuy là như vậy, nàng vẫn không khỏi hít một hơi lạnh, vừa nãy bị đập trúng dưới cây cầu đá cũng thật đau.

Người mình tâm tâm niệm niệm ở ngay trước mặt, Tạ Viễn Tông kìm nén ý muốn ôm nàng vào lòng. Nhìn thấy ánh mắt không biết làm thế nào và khuôn mặt trắng bệch của nàng, ngay khi nàng đang sợ hãi, hạ giọng bình tĩnh nói:

“Đừng sợ, không có việc gì rồi!”