Bạch Y Y gọi điện thoại cho Chu Dịch Tiêu, người nghe điện thoại lại là trợ lý Triệu Kha.
Triệu Kha nói bọn họ hiện tại đang ở thành phố lân cận tham gia hội nghị, buổi tối mới có thể về.
Bạch Y Y uể oải cúp điện thoại, du͙© vọиɠ trong lòng muốn nhìn thấy hắn vô cùng mãnh liệt.
Cuối cùng cô hẹn Chu Dịch Tâm ra ngoài chơi.
Hai người bạn thân một thời gian không gặp mặt, vì thế hẹn ở một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trên mạng.
Vừa thấy mặt, Bạch Y Y đi thẳng vào vấn đề, hỏi Chu Dịch Tâm: "Dịch Tâm, cậu biết anh Dịch Tiêu sao muốn cùng tớ từ hôn không?"
Chu Dịch Tâm buông đồ uống trong tay, "Chậc" một tiếng, nói: "Tớ cũng tò mò nha, tại sao phải từ hôn? Tớ hỏi qua anh ấy, anh ấy bải tớ mặc kệ chuyện của anh ấy."
"À. "Bạch Y Y chán muốn chết dùng nĩa chọc bánh ngọt, mặt mày rũ xuống," Ngay cả cậu cũng không biết sao?"
Chu Dịch Tâm không đành lòng thấy cô buồn, cam đoan nói: "Y Y, tớ dám chắc chắn trong lòng anh trai tớ có cậu."
Nói xong, lại mập mờ trừng mắt: "Hơn nữa, hai người các cậu cái kia cái đó, anh ấy cũng không phải loại người vô trách nhiệm."
Cái kia cái đó?
Bạch Y Y chợt hiểu, nhớ tới hai người mấy lần đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thậm chí trong thân thể mơ hồ truyền đến cảm giác nóng bỏng.
Mặt cô không biểu tình kẹp chân, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa..."
"Có gì mà ngại. " Vẻ mặt Chu Dịch Tâm hóng chuyện, lặng lẽ ghé sát lại hỏi," Thế nào? Năng lực của anh tớ không tệ chứ?"
Bạch Y Y ngại ngùng cắn cắn môi, đâu chỉ không tệ, quả thật quá tốt.
Nhưng mà, hai người đã hai ngày không gặp mặt, cô... rất nhớ hắn.
Thẳng đến chạng vạng, Chu Dịch Tâm gửi tin nhắn cho Bạch Y Y: [Anh tớ đi công tác trở về, buổi tối hẹn người ta ăn cơm ở hội sở Hạo Nguyệt.]
Bạch Y Y nhìn tin nhắn, trong lòng hơi mất mát.
Hắn đã trở lại, vì sao không liên lạc với cô, rõ ràng hắn biết, hôm nay cô đi tìm hắn?
Nếu đã như vậy, cô chỉ có thể chủ động đi tìm hắn.
Cô muốn trực tiếp hỏi hắn nguyên nhân thật sự hắn từ hôn là vì sao.
Đúng sáu giờ, Bạch Y Y đi tới Hạo Nguyệt hội sở.
Hội sở này cô và Dịch Tâm đã tới hai lần, quản lý đã sớm nhận ra cô, nghe nói cô muốn tìm Chu Dịch Tiêu, vội cung kính nói: "Chu tiên sinh ở lầu sáu, Bạch tiểu thư, tôi dẫn cô lên."
"Không cần, tôi tự đi. "Bạch Y Y khéo léo từ chối sự giúp đỡ của quản lý, hỏi số phòng tự mình lên lầu tìm người.
Cô đi ra khỏi thang máy tầng sáu, rẽ phải, đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi bước chân không vững đi tới trước mặt.
Sắc mặt người đàn ông đỏ bừng, ánh mắt đυ.c ngầu, vừa nhìn đã biết uống say, Bạch Y Y theo bản năng tránh sang một bên.
Ai ngờ người đàn ông đột nhiên cười đáng khinh, thất tha thất thểu chắn trước mặt Bạch Y Y: "Hắc hắc, tiểu mỹ nữ ở đâu ra?"
Bạch Y Y nhịn không được lui về phía sau một bước, nhíu nhíu mày, không muốn cùng người uống say xung đột, lại đi hướng bên kia.
Người đàn ông lại không chịu buông tha, lần nữa chặn đường đi: "Tiểu mỹ nữ, cùng anh trai chơi đùa một chút thế nào?"
Bạch Y Y ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh trừng hắn: "Phiền anh nhường."
"Ôi! Tiểu mỹ nữ nổi giận cũng xinh đẹp như vậy, nào, cho anh trai ôm một cái."
Nam nhân nói xong, vươn tay muốn ôm.