Chương 2

Cảm giác mềm mại kỳ lạ trên mu bàn tay là điều mà Sở Uyên chưa bao giờ trải nghiệm, đôi mắt sâu như đầm lầy lóe lên một tia kinh ngạc, ngạc nhiên rằng trên đời lại có thứ mềm mại như thế này.

Nhưng sau khi kinh ngạc lại chỉ còn nỗi đau thương sâu thẳm...

Cảm giác không thể nắm bắt khiến Sở Uyên cảm thấy vô cùng thất bại và… tức giận!

Sở Uyên cố gắng giữ bàn tay mình không động đậy rồi từ từ ngồi xuống đất. Tư thế này vừa vặn khiến chóp mũi hắn đối diện với tuyến thể phía sau cổ Ôn Nghiên.

Tuyến thể vốn dĩ nên căng tròn nay lại trở nên khô héo và teo tóp vì đã tiêm thuốc, nhưng vì tuyến thể vẫn còn, Sở Uyên vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng đến khó nhận ra của pheromone hương hoa hồng trong không khí.

Chính mùi hoa hồng thoảng nhẹ ấy đã luôn xoa dịu sợi dây căng thẳng trong tâm trí Sở Uyên.

“Bên ngoài có người muốn gặp cậu, cậu muốn gặp họ không?” Sở Uyên cất tiếng hỏi.

Những người bên ngoài kia, đều là những người đã từng làm tổn thương Ôn Nghiên. Kể từ khi Sở Uyên cứu Ôn Nghiên ra khỏi Viện nghiên cứu, họ luôn chờ đợi bên ngoài, chưa từng rời đi.

Tuy Sở Uyên không muốn để họ gặp lại Ôn Nghiên nữa, nhưng cơ thể của Ôn Nghiên đã đến giới hạn, e rằng khó qua nổi đêm nay.

Ôn Nghiên chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen kịt của cậu không có bất kỳ cảm xúc nào, cuối cùng Ôn Nghiên khó nhọc lắc đầu.

Cậu có thể đoán được những người đó là ai, dù đã bị hại đến mức này, Ôn Nghiên cũng không hận ai cả.

Vì chỉ khi có quan tâm mới có hận.

Nhà họ Bùi đã ban cho cậu sự sống, cậu bị bắt cóc khi mới năm tuổi, mẹ Bùi đau lòng đến tột cùng, cha Bùi để vợ mình có hy vọng đã nhận nuôi một cậu bé từ bên ngoài, đặt tên là Bùi Ý.

Từ đó, Bùi Ý sống thay cho Ôn Nghiên, chiếm chỗ và tận hưởng sự yêu thương từ cả gia đình nhà họ Bùi.

Nhưng về sau, nhà họ Bùi tìm lại được đứa con trai nhỏ mất tích nhiều năm, lẽ ra phải vui mừng khôn xiết mà nhận lại và thông báo cho cả đế quốc.

Nhưng nhà họ Bùi đã không làm vậy, ngược lại, họ lại làm như thể chưa bao giờ có chuyện đó.

Họ đối xử với một kẻ giả mạo bằng tất cả sự yêu thương, trong khi lại hoàn toàn phớt lờ đứa con trai thật, thậm chí còn căm ghét nó đến tột cùng.

Sau khi bị bắt cóc, Ôn Nghiên bị đưa đến Viện nghiên cứu, trải qua những cuộc thí nghiệm tàn khốc. Chính nhà họ Ôn đã cho cậu một cuộc sống thứ hai, nhưng tiếc rằng cả hai vợ chồng nhà họ Ôn đều đã mất sớm.

Khi cha Ôn mẹ Ôn qua đời, cậu chủ thật sự của nhà Ôn là Ôn Vân Từ mới chỉ bảy tuổi, hoàn toàn không có quyền thừa kế.

Lúc ấy, chính Ôn Nghiên khi mới 16 tuổi đã giành lại gia sản từ tay đám họ hàng đầy tham vọng, chăm chỉ bảo vệ trong nhiều năm, chỉ đợi đến khi Ôn Vân Từ trưởng thành sẽ giao lại cho cậu ta.

Nhưng không ngờ, Ôn Vân Từ lại là một kẻ vong ơn, một lòng cho rằng Ôn Nghiên muốn chiếm quyền, lại bị Bùi Ý là người tình của mình lừa dối nên hắn ta đã đưa cậu trở lại Viện nghiên cứu chết người đó.

Ôn Vân Từ là người mà Ôn Nghiên đã hết lòng nuôi dưỡng trong thời kỳ khó khăn nhất, thật lòng coi cậu ta là em trai, cũng hết sức tận tâm đào tạo Ôn Vân Từ, nhưng không ngờ lại biến thành kẻ thù lúc nào không hay.

Đến khi Ôn Nghiên nhận ra muốn cứu vãn thì đã quá muộn, cậu thậm chí không biết mình đã sai ở đâu, Ôn Vân Từ thà tin người khác còn hơn tin chính cậu.

Không sao cả, sự đau đớn tột cùng luôn hiện diện trên khắp cơ thể khiến cậu cảm thấy chán nản và mệt mỏi, cậu không hổ thẹn với cha mẹ nuôi đã chăm sóc cậu ở nhà Ôn.

Ôn Nghiên ngẩng đầu nhìn Sở Uyên, cuối cùng trong mắt cậu cũng xuất hiện một chút ấm áp, cậu vừa nũng nịu vừa như than phiền nói với Sở Uyên: “Tôi mệt quá.”

Cái chết đang đến khiến cơ thể Ôn Nghiên lạnh giá, nhưng bàn tay áp sát lên má cậu lại ấm áp lạ thường.