Chương 1

Tinh tế năm 3025, tại thủ đô của đế quốc.

Trong phủ nguyên soái.

Căn phòng rộng lớn được trang bị đầy đủ thiết bị y tế lạnh lẽo, ở giữa là một khoang trị liệu mới được viện nghiên cứu phát triển.

Lúc này, khoang trị liệu đang được mở ra, vài ngón tay gầy guộc yếu ớt bám vào mép khoang.

"Đừng cử động, vết thương trên người cậu chưa lành đâu." Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên từ đâu đó.

Đó là một giọng nói khàn khàn, nghe như tiếng giấy nhám chà lên bề mặt thô ráp do lâu ngày không nói chuyện.

Thật sự rất khó nghe.

Ít nhất thì Ôn Nghiên nghĩ vậy.

"Dù sao thì cũng không thể lành lại."

Cậu sắp chết rồi!

Ôn Nghiên hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, ngay từ khoảnh khắc Sở Uyên cứu cậu ra khỏi viện nghiên cứu, cậu đã nhận thức được điều đó.

Khi nói đến cái chết, Ôn Nghiên lại bình tĩnh, đối với cậu lúc này, cái chết mới thực sự là sự giải thoát.

Nhưng khi Sở Uyên nghe thấy từ đó, Pheromone nồng đến đáng sợ lập tức bạo động.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Nghiên lập tức xác định vị trí của Sở Uyên.

Dù sao thì cậu và Sở Uyên có độ tương hợp Pheromone đến 100%.

Chỉ tiếc rằng hai người lại gặp nhau quá muộn.

Cậu sắp chết rồi và Sở Uyên cũng không sống được lâu nữa.

Chứng rối loạn Pheromone kéo dài đã phá hủy phần lớn tinh thần của Sở Uyên, trên thế giới này, Ôn Nghiên là người duy nhất có thể chải vuốt tinh thần lực cho Sở Uyên, nhưng cậu đã không còn đủ sức để sử dụng khả năng điều trị tinh thần của một Omega nữa.

Sở Uyên bước ra từ góc tối, nặng nề bước từng bước về phía khoang điều trị.

Càng tiến lại gần, Sở Uyên càng thấy rõ hình dáng của Ôn Nghiên nằm trong khoang trị liệu.

Tinh thần thể của Ôn Nghiên là một người cá toàn thân màu bạc. Chính xác mà nói, đây không hẳn là tinh thần thể của Ôn Nghiên.

Khoang trị liệu rất lớn, một người cá dài hai mét nằm vào vẫn thừa chỗ.

Ôn Nghiên không mặc gì, phần lớn cơ thể ngâm trong dịch chữa trị trong suốt, toàn thân toát lên vẻ xanh xao vì thiếu máu.

So với màu da, chuỗi số hiệu màu đen ở xương quai xanh của Ôn Nghiên trở nên rất nổi bật.

—007

Số hiệu của cơ thể thí nghiệm bắt đầu bằng số 00, thuộc về lô thí nghiệm đặc biệt đầu tiên khi viện nghiên cứu mới thành lập.

Lẽ ra đuôi cá phải dài đẹp và mạnh mẽ, nhưng lại có những vết khâu đen rõ ràng và cẩu thả ở phần eo, vảy bạc trên đó đã rụng đi hơn nửa.

Những vết thương lớn nhỏ cuộn lên, trắng bệch, thậm chí đã bắt đầu mục rữa.

Nếu không có dịch chữa trị trong khoang trị liệu ngăn chặn mùi, Ôn Nghiên có thể đã ngửi thấy mùi hôi thối từ đuôi cá bị phân hủy.

Cơ thể của Ôn Nghiên đã hoàn toàn mất khả năng tự chữa lành.

"Chúng ta đều đáng thương như nhau." Ôn Nghiên nhếch môi cười nhẹ, giọng nói tràn đầy sự yếu ớt.

Người đàn ông đứng bên khoang trị liệu như một vị thần giữ cổng tận tụy, không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn chằm chằm vào Ôn Nghiên, không để lộ chút cảm xúc nào.

Hai mươi mốt ngày sống chung đã khiến Ôn Nghiên sớm quen với người đàn ông ít nói này.

Cậu không biết danh tính, tuổi tác, tên gọi của người đàn ông, chỉ biết đó là một alpha Bạch Hổ có độ tương hợp Pheromone rất cao với cậu.

Bàn tay của Sở Uyên từ lúc nào đã đặt lên mép khoang trị liệu, Ôn Nghiên khó khăn dịch chuyển cơ thể, cơn đau đã lắng đọng lập tức trào dâng trở lại.

Sắc mặt của Ôn Nghiên vẫn bình tĩnh, khi dịch chuyển đến vị trí thích hợp, cậu nghiêng đầu đặt nhẹ má lên mu bàn tay của Sở Uyên, rồi yên bình nhắm mắt lại, vẻ mặt hiếm khi có chút dễ chịu.

Trải qua những lần bị phản bội, Ôn Nghiên đã dựng lên bức tường cao trong lòng, không để ai dễ dàng bước vào trái tim mình nữa.

Tính cả hôm nay cậu và Sở Uyên mới chỉ sống chung được hai mươi mốt ngày.

Ôn Nghiên vừa không tin tưởng Sở Uyên, vừa không thể ngừng dựa dẫm vào hắn.