Chương 6

Cẩu Ích Dương không muốn gây chuyện thị phi, đoán rằng tâm trạng cậu hôm nay không tốt vì bị tìm đến gây rối, đành phải làm hòa thay đám bạn: "Đừng để ý, bọn họ không có ý gì khác đâu."

"Nếu tôi nhất định phải để ý thì sao?" Trần Mặc nhìn sang, nhướng mày.

Cẩu Ích Dương ngẩn người, buông chuột ra: "Vậy thì cậu nhằm vào tôi này."

Trần Mặc thu hồi tầm mắt, đột nhiên mỉm cười: "Thôi bỏ đi."

Người bạn học có cái tên nghe rất giống "chó" này, thật ra chính là người bạn bác sĩ rất thân quen sau này của Trần Mặc. Chỉ là kiếp trước bọn họ quen biết nhau là sau khi tốt nghiệp đại học, chứ không phải thời trung học.

Trong ấn tượng của Trần Mặc, hình ảnh của bác sĩ Cẩu lúc nào cũng trầm ngâm, thỉnh thoảng lại pha trò, Trần Mặc hoàn toàn không thể nào nhớ nổi dáng vẻ thời trung học của cậu ta.

Lúc đó cậu cũng không để tâm đến chuyện này.

Đúng lúc này, không biết là ai ở cửa đột nhiên hét lớn: "Lại Trọc Đầu đến rồi!"

"Mẹ kiếp!"

"Chạy mau, chạy mau!"

Trong quán net một mảnh hỗn loạn.

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Giây tiếp theo đã bị người ta mạnh mẽ kéo dậy.

Nghe thấy bạn học Cẩu nói: "Anh em, ân oán tình thù gì thì để hết sang một bên đi, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."

Trần Mặc chậm rãi lấy áo khoác, thuận miệng hỏi: "Mấy cậu sợ ông ta đến vậy sao?"

"Cậu không sợ? Đó là chủ nhiệm lớp mười một, Lại Tiên Phục đấy." Cẩu Ích Dương nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn nói "Tôi xem cậu còn giả bộ được bao lâu", sau đó tiến lên một bước cầm lấy áo khoác cho cậu, nói: "Chạy trước đi, lớp thực nghiệm là mục tiêu tấn công trọng điểm đấy. Để ông ta bắt được cậu ở quán net, thì cả hai chúng ta đừng mong nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa."

Thế là Trần Mặc bị kéo đi một cách khó hiểu, cùng một đám người chạy ra khỏi cửa sau của quán net.

Lúc này trời đã tối.

Con phố nhỏ phía sau này cơ bản không có người đi đường, những cửa hàng thưa thớt phát ra ánh đèn vàng mờ nhạt, có con mèo hoang bị giật mình, nhanh chóng chạy vụt ra từ đống rác.

Trần Mặc chạy một đoạn như vậy, cảm thấy nhịp tim có chút nhanh bất thường.

Cậu xách áo khoác vừa lấy lại, theo bản năng dựa vào bức tường phía sau.

Có người chống tay lên đầu gối thở hổn hển hỏi: "Lại Trọc Đầu không đuổi theo chứ?"

"Chắc là không."

"Hôm nay chơi game chẳng có chút trải nghiệm nào cả, xui xẻo thật!"

"Vậy chúng ta đi thôi."

"Ăn thịt nướng cùng nhau không?"

"Cùng đi chứ?"

Bọn họ hỏi Trần Mặc.

Hữu nghị giữa những nam sinh, đôi khi cũng rất đơn giản. Những người này khác với đám côn đồ thực sự như Lý Nhuệ, trước đây bọn họ cũng chỉ nghe nói về chuyện về Trần Mặc, chứ không có thù oán gì thực sự.

Trần Mặc lắc đầu, vì sốt cao, lúc này lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Gió thổi trong con hẻm, mang theo hơi lạnh thấu xương.

"Mấy cậu đi đi." Giọng Trần Mặc khàn đặc.

Không biết có phải là định mệnh trở thành bác sĩ hay không, mà trực giác của bạn học Cẩu rất nhạy bén, nhìn cậu nói: "Cậu không sao chứ? Vừa nãy ở trong đó tôi đã thấy sắc mặt cậu không tốt rồi."

Cậu ta vừa nói như vậy, những người khác cũng nhìn sang.

Trần Mặc đã quen với việc ở chung với Cẩu Ích Dương trưởng thành, theo thói quen nói: "Không chết được."

Vừa lúc điện thoại lại có thông báo tin nhắn.

Nhìn xem, không ngờ lại là Dương Chích.

Dương Chích: Có thể xem bây giờ là mấy giờ rồi không? Trần Mặc, dù em có khó chịu đến đâu cũng phải có chừng mực chứ.

Cũng thật kỳ lạ, kiếp trước Dương Chích có gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy sao?

Trần Mặc trả lời: Quan tâm tôi à?

Đối phương chắc là bị chọc tức đến nghẹn lời, hoàn toàn im lặng.

Trần Mặc đạt được mục đích, nhấn quay lại, dừng hai giây sau, gõ một câu vào tab trống.

Đang an dưỡng tuổi già, miễn làm phiền.

Sau đó tắt điện thoại.

Ngón tay cậu vô thức chạm vào bao thuốc lá trong túi, đột nhiên rất muốn hút thêm một điếu nữa.

Lại nhớ ra bật lửa để quên ở quán net, đành thôi.

Cất điện thoại ngẩng đầu lên, mới phát hiện một đám người vẫn chưa đi.

"Không phải mấy cậu muốn đi ăn thịt nướng sao." Trần Mặc thay đổi chủ ý, nói: "Tôi mời."

"Không cần cậu mời đâu."

"Đúng vậy."

"Lão Cẩu khao đi."

"Đi chết đi, sao không phải cậu khao?"

"Vậy thì chúng ta chia đều."

Bầu không khí của đám thiếu niên vô cùng náo nhiệt. Trần Mặc có một khoảnh khắc đột nhiên cảm thấy, cuộc sống này cũng không đến nỗi nào, con người cũng không cần phải sống quá tỉnh táo.

Trần Mặc đứng dậy khỏi bức tường: "Đi thôi, tôi mời, đang lo nhiều tiền quá không có chỗ tiêu đây."

"Chậc, câu này nghe thật đáng ghét."

"Không ngờ cậu lại là Trần Mặc như vậy đấy."

"Cậu Mặc hào phóng."

Trong tiếng ồn ào không có ác ý, Trần Mặc vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Bạn học Cẩu bên cạnh thuận thế kéo cậu một cái, nắm lấy cổ tay cậu, kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ! Nhiệt độ cao thế này mà cậu không cảm thấy gì sao?"

Trần Mặc vịn vào người cậu ta để đứng vững, đánh giá khuôn mặt còn tràn đầy collagen của Lão Cẩu: "Cậu cứ hấp tấp như vậy, bệnh nhân không bệnh cũng bị cậu dọa chết."

"Cậu chết cho tôi xem nào."

"Xin lỗi nhé, tạm thời còn chưa chết được."

"Bệnh thần kinh."

Trần Mặc cười đến mức vai run lên.