Chương 5

Cuối cùng có chuyển ra ngoài không?

Đương nhiên là không.

Ngược lại là Trần Mặc, từ ngày hôm đó, đã hoàn toàn nhìn rõ tình cảnh của mình.

Không theo kịp tiến độ học tập của trường cấp ba ở thành phố, thì phải cố gắng học.

Những thứ muốn có được, vốn dĩ thuộc về mình, thì phải cố gắng giành lấy.

Ngọn lửa giận dữ không tìm thấy lối thoát trong l*иg ngực, hóa thành chấp niệm phải vươn lên trong cậu. Ngày càng mãnh liệt, trải qua nhiều năm cuối cùng đã thành thế lửa dữ dội, thiêu đốt chính bản thân cậu đến mức không còn ra hình dạng.

Đến năm hai mươi tám tuổi, Trần Mặc khiến rất nhiều người căm ghét, đồng thời cũng sợ hãi cậu. Cậu đã có đủ tự tin, địa vị và tiền bạc, nhưng cái giá phải trả là một thân thể đầy thương tích.

Bệnh dạ dày nghiêm trọng đến mức chẳng cách ung thư dạ dày bao xa.

Thường xuyên bị nhiễm trùng đường hô hấp, cứ dăm ba bữa lại sốt.

Căn bệnh khớp gối do năm thơ ấu bị Trần Kiến Lập bắt quỳ một đêm trên tuyết, dù đã phẫu thuật, nhưng mỗi khi trời mưa vẫn thường xuyên đau nhức đến mức khó chịu.

Vị bác sĩ quen biết nhiều năm, trong khoảng thời gian đó đã bất lực đập vào hồ sơ bệnh án của cậu mà nói: "Cậu mà còn không bỏ thuốc lá, rượu chè, thì chờ người ta đến nhặt xác đi!"

Trần Mặc bận rộn với công việc: "Không cần, tôi sẽ tìm một nơi không ai nhặt xác."

"Đầu óc cậu không bình thường à?”

"Hôm nay mới biết hả?"

Sự thật là không lâu sau cuộc gặp đó, Trần Mặc đã gặp phải sự trả thù.

Người chủ doanh nghiệp trung niên đã đối đầu với nhà họ Dương nhiều năm qua, dẫn theo hơn mười người, ánh mắt u ám: "Dương Chích ra tay đủ tàn nhẫn, chúng mày hợp sức lật đổ tao thì sao chứ. Kết cục bây giờ là do mày tự chuốc lấy, là do nhà họ Dương chúng mày tự chuốc lấy!"

Dựa vào mép tầng bốn của tòa nhà bỏ hoang, vẻ mặt Trần Mặc bình tĩnh đến kỳ lạ, đối với kết cục sắp phải đối mặt, vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ.

Nhàn nhạt nói: "Tôi không phản bác việc hợp tác với Dương Chích, trên đời này ai mà không ham tiền."

"Nhưng có một điều ông nhầm rồi."

"Tôi họ Trần."

"Lấy tôi để trả thù nhà họ Dương, e rằng ông sẽ thất vọng đấy."

Trần Mặc không biết cuối cùng có ai đến nhặt xác cho mình hay không.

Cậu nghĩ, chắc là có.

Qua mười ngày nửa tháng, sẽ có người phát hiện ra thi thể của cậu rồi báo cảnh sát, nhà họ Dương vì chút thể diện nhà giàu, cũng sẽ không keo kiệt khoản tiền mai táng đó.

*

Trong điện thoại, Dương Chích không nhắn tin nữa mà trực tiếp gọi điện thoại.

Trần Mặc mặc kệ tiếng chuông reo liên tục, phủi đi tàn thuốc lá đang bám trên đầu ngón tay đặt trên tay vịn.

Triệu chứng sốt cao rất rõ ràng.

Tứ chi bủn rủn, đầu choáng váng.

Vài đứa con trai chơi game bên cạnh đến sau, vừa mắng chửi vừa thảo luận sôi nổi.

"Vòng ra sau, vòng ra sau!"

"Chết tiệt! Lại chết rồi. Chơi lại."

Trong lúc chờ đợi, có người nói: "Xem nhóm chưa? Nơi mà nhóm Lý Nhuệ chặn người hôm nay, hình như là quán net này thì phải?"

"Chặn ai?"

"Trần Mặc lớp thực nghiệm."

"Ồ, học cùng lớp với lão Cẩu à, vậy chẳng phải là học sinh giỏi sao."

Nam sinh được gọi là lão Cẩu ngồi ngay bên cạnh Trần Mặc, mắng một câu: "Cút."

"Nói nghe thử xem, thế nào? Gần đây toàn là tin đồn về cậu ta với Dương Thư Nhạc lớp các cậu, tôi tò mò muốn chết rồi."

"Không quen, không nhớ rõ, thích hóng hớt thế thì ra cổng mua hai cân dưa hấu mà ăn, ba tệ hai cân, không chết no được đâu."

Sau một tràng cười lớn.

Người khác tiếp lời: "Nghe nói là gia đình bỏ tiền ra nhét vào đấy. Nhưng cũng không chắc, một số phương pháp giáo dục ở các huyện lạc hậu chẳng phải đều như vậy sao, học sinh giỏi về cơ bản đều giống nhau, đều là những kẻ mọt sách giỏi học vẹt."

Trần Mặc nghe mà thấy chán, thuận miệng hỏi: "Mọt sách thì như thế nào?"

Cẩu Ích Dương đột nhiên nghe thấy có người bên cạnh lên tiếng, giật mình.

Quay đầu lại nhìn thấy người đó, phản ứng đầu tiên là: Anh bạn này là ai vậy? Tự nhiên ghê.

Hai giây sau, ngại ngùng, tiếp tục ngại ngùng, càng ngại ngùng hơn...

Trên đời này còn gì tệ hơn việc nói xấu sau lưng người khác mà bị bắt gặp tại trận nữa chứ?

Còn có người ngu ngốc hỏi: "Cẩu, ai vậy?"

Cẩu Ích Dương ho khan hai tiếng, cả người ngả ra sau, để người khác nhìn rõ hơn, giới thiệu một câu: "Trần Mặc, bạn cùng lớp."

Những người khác: "..."

Xin hỏi vị huynh đài chân dài bắt chéo, đáy mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi như vừa thức đêm, hút thuốc đến nỗi khói mù mịt kia, có phải là Trần Mặc trong truyền thuyết hay không?

Cẩu Ích Dương cũng giật giật khóe miệng.

Cậu ta nói không quen Trần Mặc là sự thật, nhân vật trung tâm của chủ đề này chuyển đến lớp thực nghiệm đã hơn một tháng, ấn tượng của Cẩu Ích Dương về cậu vẫn dừng lại ở màn tự giới thiệu ngày đầu tiên.

Người đứng trên bục giảng đó, không hề có vẻ tự ti như trong tưởng tượng, càng không có vẻ kiêu ngạo của kẻ cá chép hóa rồng.

Đôi mắt ấy, khi nhìn người khác luôn toát lên vẻ lạnh lùng, quả thật không phải là người dễ gần gũi.

Vì vậy, khi cậu chủ động bắt chuyện, phản ứng đầu tiên của Cẩu Ích Dương là cậu muốn gây sự.