Ông chú vô sỉ bắt đầu kể tội những hành động xấu xa của cháu trai mình.
Từ chuyện nhỏ nhặt như lúc ba tuổi làm đổ nghiên mực của ông nội Tịch, ngụy tạo bằng chứng đổ tội cho chính ba ruột, khiến cho ông con cả nhà họ Tịch dù đã hơn ba mươi tuổi đầu vẫn suýt nữa bị ông cụ đánh. Đến năm mười ba mười bốn tuổi, khi những cậu nhóc trạc tuổi hắn bắt đầu yêu sớm thì hắn đã cất một thùng carton chứa đầy những phong thư màu hồng vào trong kho, đến ngày Tết bị người khác cố tình lục ra để trêu ghẹo, kết quả lại biến thành một thùng đầy bằng khen với giải thưởng, trở thành đối tượng khiến bao người tức giận.
Tịch Tiệm Hành không quên lớn tiếng kêu ca: "Việc lớn thì nhìn vào thủ đoạn, việc nhỏ mới thấy được nhân phẩm, vị Phật Di Lặc* nhỏ nhà họ Tịch chúng ta chính là bánh bao nhân mè đen đó, từ nhỏ đã học theo ông nội, không phải dạng vừa đâu!"
(*Phật Di Lặc có dáng vẻ hiền hoà, mặt luôn tươi cười.)Ấy vậy mà khi ở bên ngoài, Tịch Tư Yến vẫn không quên giữ thể diện cho chú hai của mình.
Quả nhiên là người một nhà.
Một vị lãnh đạo nhà trường đề nghị: "Nhân tiện đã đến đây rồi, hay là chúng ta cùng đến lớp thực nghiệm dự giờ nhé?"
Đề nghị này nhận được sự đồng ý của cả đoàn.
Có vị lãnh đạo hỏi: "Tư Yến à, tiết này lớp em học môn gì vậy?"
"Ngữ văn ạ." Tịch Tư Yến dẫn đường phía trước, tiện thể giới thiệu: "Thầy Tưởng là một giáo viên kỳ cựu với kiến thức uyên bác, phong cách giảng bài dí dỏm và hài hước, các bạn học ai cũng yêu quý thầy ấy."
Lãnh đạo nhà trường tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi đã từng nghe thầy Tưởng giảng bài, học sinh rất chăm chú nghe giảng. Càng đừng nói đến lớp thực nghiệm của chúng ta đều là những học sinh xuất sắc rất có tự giác, không khí học tập rất tốt. Mời mọi người xem..."
Lãnh đạo nhà trường đứng ở cửa sau lớp học, câu nói "Mời mọi người xem..." bỗng dưng im bặt.
Không vì điều gì khác.
Mà chính là vì cậu học sinh đang lười biếng đứng ở cuối lớp với vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ kia, sở hữu một gương mặt đẹp trai, nhưng lời nói ra lại khiến lãnh đạo nhà trường chỉ muốn khâu miệng cậu lại.
Cậu nói: "Xin lỗi thầy, giọng đọc diễn cảm của thầy rất có tính ru ngủ, hay là để em tự ra ngoài hành lang đứng phạt cho tỉnh ạ?"
Trần Mặc vừa dứt lời, chợt cảm nhận được bầu không khí xung quanh im lặng đến lạ thường.
Cậu chớp chớp đôi mắt còn nặng trĩu mí, nhìn theo ánh mắt của đa số các bạn đang quay đầu lại.
Vẻ mặt lãnh đạo nhà trường xám ngắt.
Chủ nhiệm Lại tỏ ra không thể tin nổi.
Còn cả... hình như là sau khi kinh ngạc trước cảnh tượng khôi hài này, lại không nhịn được cười, phải lấy mu bàn tay che nhẹ chóp mũi… bạn lớp trưởng nào đó.
"Trần Mặc!" Cuối cùng chủ nhiệm Lại cũng lên tiếng, "Đi ra ngoài."
Trần Mặc thản nhiên kéo ghế, bình tĩnh đi ra khỏi lớp.
Mấy vị lãnh đạo khác nhanh nhạy, lập tức dẫn người của Sở Giáo dục đến nơi khác, hiện trường chỉ còn lại thầy chủ nhiệm nghiêm nghị, Trần Mặc, cùng với Tịch Tư Yến chưa kịp vào lớp.
Chủ nhiệm Lại cũng không mở miệng là trách mắng ngay, thậm chí còn có ý định dùng lý lẽ và tình cảm để khuyên nhủ: "Trần Mặc, tối qua em ngủ không ngon à?"
"Ngủ ngon lắm thầy ạ." Trần Mặc liếc nhìn người đứng bên cạnh, cậu thu hồi tầm mắt, tạm thời không định nổi giận, nghĩ ngợi một lát mới nới, "Gần đây em hay mệt rã rời , có khi nào bị chứng ngủ rũ* không ạ?"
(*Chứng ngủ rũ - Hypersomnia là một rối loạn giấc ngủ khiến người bệnh cảm thấy buồn ngủ cực độ và cảm thấy mệt mỏi suốt cả ngày, ngay cả sau khi họ đã ngủ đủ giấc vào ban đêm.)"Bớt giỡn đi!" Chủ nhiệm Lại dùng cuộn giấy trong tay gõ lên đầu cậu: "Trả lời cho đàng hoàng."
Trần Mặc xoa xoa đầu, thở dài, "Thôi được rồi, em thú nhận, nhà họ Dương bỏ tiền nhét em vào đây, em theo không kịp tiến độ của lớp thực nghiệm, nghe không hiểu. Hay là cho em đổi lớp được không ạ?"
"Không được." Chủ nhiệm Lại lập tức từ chối, thực sự tức giận: "Thầy biết mọi người trong trường đều nói ra nói vào, nhưng thầy đã xem qua thành tích trước đây của em, không kém chút nào."
Trần Mặc bật cười: "Thầy đừng nói với em là thầy không biết trường cấp ba trước đây của em nó ở đẳng cấp nào nhé? Đừng nói là vào lớp thực nghiệm, cho dù cho em vào một lớp bình thường, thành tích có thể duy trì được ở mức trung bình đều là do kiếp trước em thi đỗ trạng nguyên đấy."
Kiếp trước làm gì có chuyện cậu thi đỗ trạng nguyên.
Cái giá phải trả cho việc được ở lại lớp thực nghiệm là vô số đêm thức khuya dậy sớm, là cả núi bài tập và đề thi có thể vùi lấp cậu. Tuy rằng kỳ thi đại học cuối cùng đã thất bại vì một vài lý do, lỡ mất ngôi trường đại học mà cậu hằng mong ước, nhưng những ngày tháng đó đều đã thật sự diễn ra.
Cậu không đến mức quên sạch những thứ đã học.
Nhưng cũng không có hứng thú với việc sống lại một đời, thề sẽ dựa vào chút kiến thức ít ỏi này để chiến đấu giành lại hào quang.