Sau chuyện vừa xảy ra, bất kỳ ai còn ở lại hiện trường đều sợ hãi nhìn Trần Mặc.
Kỳ Lật đã được người ta dìu đi.
Cẩu Ích Dương đi theo sau.
"Cậu vừa nói gì với anh cậu vậy?" Cẩu Ích Dương hỏi.
Trần Mặc: "Nói chuyện ở nội trú."
Cẩu Ích Dương kinh ngạc: "Cậu muốn ở nội trú á?"
"Ừm. Có vấn đề gì?"
"Ở nội trú thì không có vấn đề gì, nhưng tôi phải tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, trường chúng ta tuy là trường trọng điểm, nhưng điều kiện ký túc xá thật sự rất bình thường, một phòng ở sáu người. Nếu cậu chịu đựng được cuộc sống ngập trong đống tất thối và mì tôm, vậy coi như tôi chưa nói gì."
Trần Mặc bật cười: "Cuộc sống như vậy chẳng phải cũng rất tốt sao."
Thực ra cậu biết Cẩu Ích Dương muốn nhắc nhở điều gì.
Chính là với tình cảnh hiện tại của cậu, cuộc sống tập thể trong ký túc xá chưa chắc đã thích hợp.
Nhưng Trần Mặc không nói cho cậu ta biết, nếu tiếp tục ở lại nhà họ Dương, cậu sợ sẽ có thêm vài lần như hôm nay, đến lúc đó cậu sẽ không nhịn được mà muốn đốt luôn căn nhà này. Như vậy tương lai nghỉ hưu của cậu e rằng thật sự phải tiếp tục trong tù.
Trần Mặc vừa bước một chân lên cầu thang thì đột nhiên dừng lại.
"Đỡ tôi." Trần Mặc nói.
Cẩu Ích Dương ngẩn người: "Hả?"
Trần Mặc chống tay trái lên tay vịn cầu thang, lại nói: "Đỡ tôi đi."
Cẩu Ích Dương lúc này mới phát hiện chân phải của cậu có gì đó kỳ lạ.
"Sao vậy?" Cậu ta vừa nắm lấy cánh tay cậu vừa hỏi: "Bị làm sao thế? Chuột rút à? Hay là vừa nãy cậu đá người ta mà cũng bị thương rồi?"
Trần Mặc chậm rãi gắng sức, chịu đựng cơn đau nhói trôi qua.
"Là viêm khớp."
Cẩu Ích Dương cứng họng: "... Cậu thật sự không cần phải vì cảm thấy đá người ta còn tự làm mình bị thương rất mất mặt mà viện cớ đâu."
...
Chuyện Trần Mặc muốn ở nội trú đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phía nhà họ Dương.
Vợ chồng Dương Khởi An nói năng đường hoàng: "Ăn mặc ở nhà dù sao cũng tốt hơn ở trường, anh trai con hồi đó cũng phải lên đại học mới ở nội trú, con một mình chuyển đến trường ở chúng ta không yên tâm."
Dương Thư Nhạc thì tỏ vẻ kiêu ngạo pha lẫn tủi nhục: "Nếu cậu không muốn đi học chung xe với tôi, tôi có thể đi xe buýt mỗi ngày, cậu đi ở nội trú cho ai xem? Làm như tôi đuổi cậu đi vậy."
Dương Chích là người duy nhất không lên tiếng.
Có lẽ là vì ban đầu Trần Mặc chỉ nói chuyện với anh ta.
Sáng sớm thứ Hai, tại bàn ăn trong phòng khách, cả nhà họ Dương hiếm khi tụ họp đông đủ.
Dương Chích ngồi đó đọc tin tức, đối với bầu không khí yên lặng đến đáng sợ trên bàn ăn, anh ta không có chút cảm xúc, chỉ nói: "Nó muốn ở thì cho nó ở." Sớm muộn gì nó cũng sẽ không chịu nổi mà cầu xin được dọn về.
"Anh cả." Dương Thư Nhạc ném thìa xuống, phát ra tiếng leng keng trong bát.
Cậu ta tỏ vẻ bất mãn: "Rõ ràng là cậu ta muốn đuổi em đi, bây giờ cậu ta lại đi ở nội trú, bạn học ở trường sẽ bàn tán em thế nào?!"
Chu Yểu Quỳnh an ủi: "Nhạc Nhạc, giữa các bạn học với nhau, chuyện này không để ý thì sẽ nhanh chóng qua thôi, bây giờ quan trọng nhất là con tập trung học hành."
Đang nói, Trần Mặc xách vali từ trên lầu xuống.
Xuống đến bậc thang cuối cùng, cậu thuận tay đưa vali cho tài xế, đi đến chỗ ngồi của mình bên bàn ăn, như thể rất tò mò, hứng thú hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
"Nói chuyện hai đứa con đi học đấy." Chu Yểu Quỳnh ân cần múc cho Trần Mặc một bát canh, dịu dàng nói: "Hai đứa bằng tuổi nhau, lại học cùng lớp, cố gắng học tập sau này cũng có thể giúp đỡ anh trai con tốt hơn, bây giờ nó ngày nào cũng vất vả."
Dương Thư Nhạc lập tức nói: "Con sẽ không vào công ty của gia đình đâu, sau này con muốn dựa vào năng lực của bản thân để gây dựng sự nghiệp."
Chu Yểu Quỳnh cười đầy vẻ hài lòng, quay sang hỏi Trần Mặc: "Tiểu Mặc thì sao?"
"Con á?" Trần Mặc khẽ cười, "Chẳng phải lúc trước ông nội đã nói rồi sao, con cháu chỉ cần đủ mười tám tuổi là có thể nhận hoa hồng cuối năm từ tập đoàn, đến lúc đó cứ ghi tên con vào công ty, mỗi năm chuyển khoản cho con phần của con là được."
Nụ cười của Chu Yểu Quỳnh khựng lại, do dự hai giây rồi nói: "Cũng, cũng tốt, anh trai con chắc chắn sẽ không bạc đãi con đâu."
Dương Chích vốn im lặng nãy giờ, đột nhiên liếc nhìn Trần Mặc, như thể bất ngờ xen lẫn một chút chế giễu không thể kìm nén: "Cậu đúng là có chí hướng."
Trần Mặc không thèm để ý đến anh ta.
Dương Khởi An, chủ gia đình, bèn lái câu chuyện sang hướng khác.
"Nhất định phải ở nội trú sao?"
Trần Mặc thuận nước đẩy thuyền: "Sẽ tập trung học tập hơn ạ."
Trần Mặc thầm nghĩ, đã dựng cho cậu hình tượng học sinh ngoan rồi, lý do này họ đương nhiên không có lý do gì từ chối.