Trần Mặc khoanh tay đứng chờ bên cạnh.
Trần Mặc chưa bao giờ nghi ngờ năng lực chiến đấu của Cẩu Ích Dương, có vài lần xảy ra tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân, cảnh tượng đó mới được gọi là tranh cãi kịch liệt.
Kỳ Lật thở hổn hển, cậu ta nghĩ rõ ràng mình đang giúp Dương Thư Nhạc, nhưng lúc này bản thân lại giống như trở thành tội đồ. Cậu ta nhìn Dương Thư Nhạc, kết quả chỉ thấy ánh mắt né tránh của đối phương.
Cậu ta không thể để hôm nay kết thúc như vậy được, nếu không sau này cậu ta còn mặt mũi nào ở lại trường nữa.
Vì vậy, Kỳ Lật cười khẩy một tiếng, nói: "Cẩu Ích Dương, tuy cậu mang họ Cẩu, nhưng tôi lại không biết từ lúc nào cậu đã thực sự biến thành một con chó biết cắn người bên cạnh Trần Mặc... Á!"
Mọi người chỉ cảm thấy có một bóng người lướt qua.
Rồi đột nhiên nhìn thấy Trần Mặc đá vào xương ống chân của Kỳ Lật, phát ra tiếng xương gãy giòn tan khiến người ta đau đến tận óc, tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Lật vừa đến cổ họng, tóc đã bị Trần Mặc túm lấy, đập mạnh vào tấm cửa bên cạnh.
Lúc Kỳ Lật phát ra tiếng kêu đau yếu ớt, người đã trượt xuống theo tấm cửa.
Trần Mặc đứng yên, tốt bụng nói: "Yên tâm, không chết được đâu. Tôi chỉ cảm thấy cậu đến nhà người khác làm khách mà ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có, nên mới tốt bụng dạy dỗ cậu một chút. Nhớ kỹ cơn đau hôm nay, để tôi nghe thêm một câu nữa, tôi sẽ mời 120* đến đưa cậu về nhà."
(*Ở Trung Quốc, 120 là gọi cấp cứu.)Trần Mặc nói xong, lạnh lùng liếc nhìn Dương Thư Nhạc đứng bên cạnh.
Trong ánh mắt mở to mang theo một tia sợ hãi thực sự của đối phương, Trần Mặc quay đầu đi về phía Dương Chích.
Hai người mặt đối mặt.
Dương Chích nhớ lại sự quyết đoán khi cậu vừa ra tay, lời nói ra khỏi miệng chỉ còn lại một câu: "Cậu ra tay quá nặng rồi đấy."
"Không cần anh cả quan tâm."
Trên tay Trần Mặc vẫn đang cầm tờ giấy tùy ý rút ra lúc đến, cậu lau ngón tay như thể vừa mới chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Gân xanh trên trán Dương Chích giật đùng đùng.
Nhà họ Trần đã nuôi dưỡng nên tính cách tàn bạo nhẫn tâm của Trần Mặc, quả nhiên là không chịu thiệt thòi một chút nào.
Anh ta vừa định lên tiếng, chợt thấy người trước mặt đột nhiên chuyển tầm mắt sang bên cạnh.
"Lớp trưởng."
Trần Mặc nhếch mép, nụ cười không đạt đến đáy mắt: "Cậu chắc không có hứng thú nghe chuyện riêng bẩn thỉu của nhà người khác đâu nhỉ?"
Đây là ý đang đuổi khách đi.
Sắc mặt Dương Chích cứng đờ: "Trần Mặc..."
"Không sao." Tịch Tư Yến cắt ngang lời đối phương, ánh mắt nhìn thẳng Trần Mặc, khóe miệng cũng mang theo ý cười, nhưng lại có vẻ rất chân thành nói, "Chuyện hôm nay không xảy ra trong trường, tôi sẽ không báo cáo với giáo viên chủ nhiệm là các cậu đánh nhau. Thế nhưng Trần Mặc à, nếu đối phương chủ động báo cáo lên trường, tôi sẽ phải trung thực kể lại những gì mình nhìn thấy, cậu không có ý kiến chứ?"
"Đương nhiên, đó là trách nhiệm của cậu với tư cách là lớp trưởng mà."
Tịch Tư Yến đưa tập tài liệu trong tay cho Dương Chích, mỉm cười: "Anh, cái này đưa cho Thư Nhạc đi, bảo cậu ấy thứ hai mang đến trường. Tôi có hẹn thi đấu, đi trước đây."
"Thi đấu gì chứ?" Dương Chích giữ lại, "Hay là ăn cơm xong rồi hẵng đi."
Đối phương không trả lời, chỉ nói: "Để lần sau đi."
Trần Mặc nhìn hắn xoay người vẫy tay chào mọi người, lại gọi mấy người có thể đã hẹn trước cùng nhau ra ngoài.
Có nam sinh hỏi: "Anh Yến, sân đấu đó chúng ta có thể vào thật sao?"
"Ừ."
"Vãi, hôm nay nhất định phải xử đẹp hai thằng khốn kia!"
…….
Tiếng nói dần dần xa khuất, chợt thấy Dương Thư Nhạc chen qua đám đông đuổi theo.
Dương Chích thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh, vẻ mặt khó coi hạ giọng: "Cậu có biết việc làm ăn của chúng ta với nhà họ Tịch quan trọng đến mức nào không? Cậu nói chuyện với cậu ấy bất lịch sự như vậy, đắc tội người ta, khỏi cần tôi nói cậu cũng biết, hậu quả cậu không gánh nổi đâu!"
Trần Mặc không có ý định đáp lời.
Giọng điệu Dương Chích đột nhiên dịu xuống, nói tiếp: "Cậu không biết cậu ta là ai, lần này coi như xong."
Trần Mặc cười nhạo, làm sao mà không biết được?
Cậu còn biết, trong tương lai nói không chừng bọn họ thật sự sẽ trở thành người một nhà cơ.
Đáng tiếc Trần Mặc không có ý định tiếp tục chủ đề này.
Cậu đột nhiên nói: "Bắt đầu từ tuần sau tôi sẽ ở nội trú."
"Nội trú?" Dương Chích nhíu mày: "Ở nội trú thì có gì tốt? Tài xế mỗi ngày đưa đón cậu đến trường đúng giờ chẳng lẽ không bằng điều kiện ở trường à?"
Trần Mặc cười như có như không: "Đi ở nội trú đã là thiện chí lớn nhất của tôi rồi, Dương Chích."
Cậu thậm chí còn không gọi anh cả.
Sắc mặt Dương Chích vừa mới sa sầm, Trần Mặc đã nói tiếp: "Nếu các người không muốn tôi vạch trần cho tất cả biết chuyện nhà họ Trần tráo đổi con, các người vì lợi ích mà cùng Dương Thư Nhạc lừa gạt mọi người, vậy thì tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng. Tôi muốn cuộc sống bình yên, các người muốn một gia đình êm ấm giả tạo, mọi người đều đạt được điều mình muốn, chuyện ở nội trú, đành phiền anh nói với ba mẹ một tiếng."
Trần Mặc lười nhìn sắc mặt Dương Chích, xoay người rời đi.