Chương 20

Thấy Dương Thư Nhạc cố nhẫn nhịn, hốc mắt đã đỏ hoe, Dương Chích liếc Trần Mặc với vẻ không vui đang định lên tiếng thì chợt nhìn thấy người kia, chỉ cảm thấy bóng dáng ở đằng xa quá mức lạnh lùng.

Bắt gặp ánh mắt của Trần Mặc, anh ta nhận ra trong đó không hề có chút cảm xúc hay dao động nào.

Đối với người em trai cùng chung dòng máu này, anh ta chưa bao giờ có cảm giác gì đặc biệt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tìm thấy cậu ở vùng quê, anh ta đã biết trong xương cốt của bọn họ có một vài thứ rất giống nhau, nhưng em trai của Dương Chích phải là kiểu người như Thư Nhạc, là một đứa bé thông minh lanh lợi, ở nhà thì vô tư kiêu ngạo, ra ngoài thì được mọi người vây quanh yêu thích, đối xử với người khác rất lễ phép chu đáo.

Sự lanh lợi của Thư Nhạc có thể dùng để tranh giành sự cưng chiều của ba mẹ, có thể dùng để khoe khoang với người ngoài về sự quan tâm của anh trai, cậu ta cũng có đủ tài hoa, là cậu con trai út sáng giá của nhà họ Dương, cũng rất thân thiết với người trong gia đình.

Nhưng sự thông minh của cậu ta tuyệt đối sẽ không bao giờ được dùng để tranh giành quyền lực, cố gắng thách thức uy quyền của một gia tộc lớn.

Trần Mặc thì khác.

Cảnh tượng ấy là một biến chuyển lớn đối với tất cả mọi người, giữa cơn mưa xối xả, Dương Chích có thể thấy rõ sự khϊếp sợ, nghi ngờ, và cuối cùng là sự phẫn uất pha lẫn không cam lòng trong mắt cậu em trai này.

Vì vậy, Trần Mặc chắc chắn sẽ không nhận được đãi ngộ ngang với Thư Nhạc.

Nhưng không biết xảy ra sai sót ở đâu, từ tối thứ sáu hôm đó Trần Mặc không về nhà, có một vài thứ đang âm thầm thay đổi, đang mất đi, cũng đang biến mất.

Hôm nay đáng lẽ công ty cực kỳ bận rộn, có rất nhiều việc đang chờ đợi người thừa kế tương lai của nhà họ Dương là anh ta giải quyết.

Nhưng đến giờ nghỉ trưa anh ta vẫn cố gắng thu xếp về nhà một chuyến.

Khi trợ lý hỏi, anh ta chỉ nói: “Tiểu Nhạc hôm nay có bạn bè đến chơi, sợ em ấy một mình không ứng phó nổi.” Khi nói với trợ lý như vậy, anh ta cảm thấy sự thật đúng là như thế.

Nhưng không biết tại sao, khi bước vào cửa, anh ta lại vô thức tìm kiếm một người khác trong nhà.

Khi nghe thấy tiếng động, anh ta phớt lờ cảm giác nhẹ nhõm ẩn sâu trong sự khó chịu, như thể trút được gánh nặng. Anh ta thầm nghĩ, đúng vậy, cậu em trai này chính là người như vậy, loại trường hợp này mà không gây ra chút chuyện gì mất mặt thì không phải là Trần Mặc.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt của cậu, lại khác với những gì anh ta tưởng tượng.

Dương Chích vẫn giữ uy nghiêm của một người anh cả, anh ta nhíu mày, rõ ràng là không vui. Nhưng lời trách mắng còn chưa kịp thốt ra thì Kỳ Lật bên cạnh Dương Thư Nhạc đã nhảy ra trước.

Cậu ta đứng ở góc độ mà Dương Chích có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt hiện lên vẻ chế giễu: "Trần Mặc, tính cậu cũng quá ngang ngược rồi đấy. Hôm nay Thư Nhạc đặc biệt mời nhiều bạn bè đến nhà chơi như vậy, cậu làm thế có phải hơi quá đáng rồi không? Ngày thường bắt nạt Thư Nhạc thì thôi đi, chỉ vì tính cách cậu ấy không mạnh mẽ bằng cậu, được nhiều người yêu quý hơn cậu, quan hệ với bạn bè tốt hơn cậu, nên cậu cứ nhằm vào cậu ấy mà bắt nạt. Hôm nay có nhiều bạn bè như vậy nhìn thấy, anh cả cũng ở đây, cậu đừng hòng được nước lấn tới!..."

Trong lúc Kỳ Lật đang to mồn hùng hồn lên án, mọi người lại chỉ nhìn thấy người bên trong làm một vài điều.

Cậu thản nhiên khoác chiếc áo choàng tắm trên ghế lên người.

Vẩy vẩy tóc, còn tiện tay lấy khăn lau vài cái.

Sau đó cậu quay người, vươn tay về phía hồ bơi, kéo một người bạn đang há hốc mồm kinh ngạc lên.

Cậu không nói một lời nào.

Độ trào phúng đã lên đến đỉnh điểm.

Nam sinh tên Kỳ Lật kia ban đầu từ đắc ý, dần dần giọng nói nhỏ hẳn đi, hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ, rồi đến lúng túng.

"Đi thôi." Trần Mặc ném cho Cẩu Ích Dương một chiếc khăn khác, "Lần sau đợi thay nước rồi hãy vào."

Cẩu Ích Dương gần như bội phục Trần Mặc sát đất.

Cậu ta thì thầm vào tai cậu: "Đệt! Lần đầu tiên tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt nhiều người như vậy đó, tôi không còn trong sạch nữa rồi."

Trần Mặc nhìn chằm chằm vào cậu ta, liếc xuống dưới: "Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?"

"Cái này cũng không phạm pháp mà anh trai!"

Trần Mặc cười khẩy, không nói gì nữa.

Hôm nay có ở lại hay không thì bản thân cậu cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng có Cẩu Ích Dương đang ở đây, cậu không muốn khiến cậu ta bị liên lụy.

Cậu dẫn người đi về phía cửa, vừa định đi qua đám đông thì Kỳ Lật - người vừa cảm thấy bị mất mặt - đột nhiên chuyển mục tiêu công kích sang lão Cẩu, nói: "Cẩu Ích Dương, cậu có ý gì hả?!"

Cẩu Ích Dương sửng sốt, cười nhạo ra tiếng.

"Kỳ Lật à, cậu đừng làm mất mặt lớp thực nghiệm của chúng ta nữa được không? Cậu đã nói hôm nay có nhiều bạn học đến như vậy, người không biết còn tưởng cả lớp chúng ta đều là loại người như cậu đấy."

Kỳ Lật tức điên người, gào lên: "Tôi là loại người gì?!"

"Lắm mồm lắm miệng, giống như gà mái kêu ổ*, nói chuyện bẩn thỉu đến mức tôi cũng không nghe nổi nữa, còn muốn nghe nữa sao?"

(*Đa số gà mái sau khi đẻ trứng thường có trạng thái hưng phấn và kêu “cục tác” không ngừng.)